DIỄN BIẾN QUA CÁC VAI DIỄN CỦA CÔ NỮ PHỤ XINH ĐẸP - CHƯƠNG 13
Cập nhật lúc: 2024-10-18 13:39:48
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Minh Nhiễm nghĩ tới vận may của kém như , mới chơi kích thích đến .
Nàng do dự : “Tôi thể lựa chọn từ bỏ luôn ?”
Thất Thất ngay: “Có thể chứ. chơi còn thử cố gắng mà từ bỏ ngay, đây là thái độ tiêu cực, thẻ trừng phạt sẽ khá là khủng bố đó nha.”
Đầu mày Minh Nhiễm nhảy dựng, “Ví dụ như?”
Thất Thất vỗ tay, “Ví dụ như,….. bộ quãng đường chừng 100.000 dặm, hoặc là như, bơi đáy biển sâu 9000 dặm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang thuộc về Luvevaland. Nếu bạn ở trang khác chứng tỏ đó là trang sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy ở trang chính chủ để bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch động lực nhiều bộ hơn nhé.
Minh Nhiễm thôi sọ não cũng đau . Cho nên lúc nàng ký hợp đồng với cái trò chơi rác rưởi thế ?
Thất Thất khuyên nhủ: “Cho nên á, Thất Thất kiến nghị chơi cứ bước trò chơi chơi thử một lát nha, nếu thật sự lúc đó từ bỏ cũng muộn mà.”
Minh Nhiễm thở dài một chậm rãi, nhúc nhích khóe miệng, “Được… .”
“Một khi như , mời chơi nhận lấy thẻ nhân vật.”
……
Viện trưởng thư viện Triều Lăng Thẩm Nguyên Quy, tuổi 26, đến nay lập gia đình, thất, giữ trong sạch.
Sau khi y cập quan thì bà mối ở kinh đô tiến tới Thẩm gia cầu hôn đạp đổ cả ngạch cửa, suốt 6 năm qua một ai thành công.
Mỗi đều Thẩm viện trưởng tâm cao khí ngạo, mắt những quý nữ, vọng tưởng cưới quận chúa, công chúa, thậm chí còn mấy lời đồn chẳng làm nữa, là Long Dương chi hảo[1].
[1]Yêu thích nam giới, tình nam-nam.
Tất cả các khả năng xảy đều đoán hết một lượt, nhưng nào ai nghĩ tới vị Thẩm viện trưởng vang danh khắp kinh đô là một cô gái chứ.
Minh Nhiễm xoa xoa đôi mắt, thứ đầu tiên đập mắt là những sợi tua đơn giản rủ xuống ở cuối giường.
Trong phòng trang trí đơn giản, một cái bàn trong, hai ba cái ghế tròn, cửa sổ để một cái án dài, án bày mấy bồn Chi Thủy Tiên trắng[2], tỏa hương thơm ngát, nở vô cũng rực rỡ.
Nàng xỏ giày tất xong mở cửa sổ , bên ngoài một mảnh đen như mực thấy ánh sáng . Rồi đồng hồ nước[3] trong phòng, lúc đúng giờ Dần canh ba.
“Đại nhân dậy ?” Đẩy cửa bước là một ma ma chừng 40 tuổi, mặc áo bông màu nâu xám, lấy khăn giá rửa mặt xuống, thúc giục : “Phải nhanh chóng sửa soạn , lề mề một lát là sẽ tới muộn đó.”
Thẩm Nguyên Quy nhậm chức viện trưởng thư viện Triều Dương, là một chức quan tứ phẩm, mỗi ngày cũng cần lên triều.
Bản chuyển ngữ bạn đang thuộc về Luvevaland. Nếu bạn ở trang khác chứng tỏ đó là trang sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy ở trang chính chủ để bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch động lực nhiều bộ hơn nhé.
Ma ma vắt khô khăn tay đưa cho nàng, xoay lấy quan bào dùng cho sáng nay chuẩn từ lâu, : “Tối qua phu nhân ở từ đường suốt một đêm, mới , đôi mắt đỏ quạnh.”
Bà vuốt vạt áo, thở dài : “Đại nhân 26 , phu nhân chỉ một đứa con là ngài, trong lòng ngài cũng khó chịu lắm.”
Năm đó phu nhân cũng là nhất thời hồ đồ mới thể để một đứa con gái cải trang thành nam nhân.
Vốn dĩ cũng chỉ là tranh giành với đám hồ ly tinh , ai mà hai đứa con của vợ lẽ mệnh đến . Một đứa nhiễm bệnh hiểm nghèo, mất. Một đứa rơi sông c.h.ế.t đuối, gánh nặng của cả gia đình đặt cả cô nương.
Cưới , gả xong, cứ thế trở thành gái lỡ thì, quan trọng hơn nữa là, nếu chuyện phát hiện, báo lên , lúc đó treo lên cái danh tội khi quân phạm thượng thì làm gì cho đây.
Trong lòng ma ma phát sầu, động tác tay vẫn linh hoạt, sửa soạn quần áo gọn gàng cho nàng, phủi phủi bụi bặm tồn tại đó, đẩy ngoài: “Đại nhân nhanh ăn mấy miếng , đỡ cho lúc chờ lên triều bụng đói kêu réo inh ỏi.”
Minh Nhiễm ăn hai cái bánh bao nhỏ buông đũa xuống trong tiếng thúc giục của tùy hầu.
Trời vẫn còn , đến cả gà trống gáy sáng còn thức, chờ tới cửa hoàng thành , phía chân trời mới mờ sáng.
Minh Nhiễm tới tính là sớm, cửa điện ít đúng, nàng liếc mắt một cái qua thì đúng lúc thấy cái mặt đen xụ của Minh Thượng thư.
A, đó là vị cha hời của nàng ?
Minh Nhiễm vén tay áo cho gọn thì Đại Lý Tự Khanh Ân đại nhân hớn hở vui tươi : “Minh Thượng thư ngài tức cái gì chứ, đồng liêu bao năm như , đùa chút thôi mà cũng ?”
Minh Thượng thư lạnh lùng, “Ông đang giỡn ? Ông đang bôi nhọ đấy! Kỳ thi mùa xuân sắp tới, Ân đại nhân chuyện cẩn thận chút. Lễ bộ của quan viên một lòng, thanh liêm, thanh bạch, quyết làm chuyện thiên vị làm rối kỉ cương, mua quan bán tước.”
Ân đại nhân vẫn cứ , ý vị sâu xa mà liếc Đốc Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Chúc Hủ mới nhậm chức cách đó xa một cái: “Phải ?”
Rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, “Minh Thượng thư cứ xem như đang hươu vượn .”
Thái độ nhẹ nhàng như gió thổi đó càng làm cho Minh Thượng thư nổi điên, Ân đại nhân để ý tới ông nữa, đầu thấy Minh Nhiễm, mặt lập tức như một đóa hoa, “Thẩm viện trưởng, chào nha.”
Thư viện Triều Lăng là nơi duy nhất trong cơ cấu quản hạt của Lễ bộ, tuy Thẩm Nguyên Quy chỉ là quan tứ phẩm hèn kém nhưng chỉ lệnh của hoàng thượng.
Ân đại nhân thấy y mi thanh mục tú, gầy thấp, điều cũng là chuyện gì lớn, tinh thần, những thứ đều thể bỏ qua.
Khuê nữ nhà xem là thiên tư quốc sắc nhưng cũng thể xem như gian nhân phấn hồng, là xứng đôi, là xứng đôi.
Ân đại nhân càng nghĩ càng vui, bô bô một tràng, Minh Nhiễm khóe mắt giật tưng tưng, “Ân đại nhân, nên lên triều.”
Ân đại nhân còn thèm nhưng cũng dám chậm trễ, vội thẳng, xếp thành hàng điện.
Minh Nhiễm ở một vị trí cao thấp, từ phía Tây bắc tiến đại điện, văn võ bá quan chắp tay quỳ gối thi lễ.
Tiếng sắc nhọn của thái giám chói tai, Minh Nhiễm triều hốt[4] trong tay, suy nghĩ thả theo gió.
Mãi đến khi bên truyền đến giọng như ngọc rơi, “Chúng khanh bình .”
Tiếng quần áo sột soạt vang lên, lúc Minh Nhiễm mới theo cùng lên.
Trước đều bóng dáng cao lớn chắn, nàng kẹp ở giữa nên sẽ rõ, Tuân Nghiệp Hộ bộ dâng tấu chương xong thì mới một góc váy khác hẳn với quan bào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dien-bien-qua-cac-vai-dien-cua-co-nu-phu-xinh-dep/chuong-13.html.]
Giữa đầu mày nhảy dựng, chậm rãi lên tiếng: “Lễ bộ thị lang, Vương Cần Bình.”
Lễ bộ thị lang Minh Nhiễm đột nhiên điểm danh, sống lưng bỗng dưng cứng đờ, nhanh chóng bước khỏi hàng, “Có vi thần.”
Ông khỏi hàng thì Tuân Nghiệp thấy rõ ràng, tráng lệ yêu kiều, tựa như hoa. Hôm nay mặc là váy hoa hải đường tay áo rộng mà là váy đỏ thẫm, lẫn trong đám quan bào cùng màu đúng là khó phân biệt .
Lễ bộ thị lang khom lập nửa ngày cũng thấy chỉ thị, hai đùi run run.
Tuân Nghiệp thu tầm mắt , ánh mắt ôn hòa vốn đột nhiên đanh , mũ ô sa đỉnh đầu Lễ bộ thị lang, “Ngươi tội .”
Sáng nay Lễ bộ thị lang bên cạnh Minh Thượng thư Ân đại nhân chuyện, vốn chột , sợ tới mức quỳ bụp xuống đất, “Vi thần , vi thần sợ hãi!”
“Sợ hãi?” Đế vương ghế cao khẽ tiếng, dáng vẻ vẫn thanh tuấn ôn nhã như trích tiên, mà khiến cho da đầu Lễ bộ thị lang tê dại, chảy đầu mồ hôi.
Cả triều ai cũng bên ngoài Bệ hạ là ốm yếu văn nhã, qua thì vẻ khiêm khiêm quân tử ôn nhuận như ngọc, nhưng thật chính pháp nghiêm khắc, sấm rền gió cuốn.
Cố Diệp Phi
“Bệ hạ, vi thần, vi thần……”
Tuân Nghiệp về phía Chúc Hủ, “Chúc khanh.”
Chúc Hủ lập tức bước lên, bẩm tấu Lễ bộ thị lang Vương Cần Bình lợi dụng kỳ thi mùa xuân lấy quyền mưu tư, tự nhận hối lộ.
Cả triều nín thở, bó đuốc của vị quan mới của Đốc Sát Viện Tả Đô Ngự Sử , đầu tiên đốt cháy phừng phừng như .
Vật chứng đầy đủ, Lễ bộ thị lang chuốt mũ ô sa kéo khỏi điện, tiếng than xin thứ tội làm cho Minh Nhiễm đang mở miệng ngáp cũng nhanh chóng nuốt ngược .
Trong cổ họng nghẹn ứ , nghẹn đến mức hốc mắt cùng tràn nước mắt luôn.
Nàng rũ mi rũ mắt, nỗ lực hạ thấp cảm giác tồn tại của bản .
Nàng thì chả nhưng những ngày Thẩm đại nhân vẫn sống tiếp, thành nhiệm vụ thì là chuyện khác nhưng nhất định tạo thêm phiền phức cho nàng .
Đuôi mắt Tuân Nghiệp liếc qua, im lặng một lát mới nhớ tới vị trí mà nàng đang vốn là chỗ của Thẩm Nguyên Quy.
Lần đóng vai nội thị, đóng vai đại thần?
Sau chuyện của Lễ bộ thị lang thì việc gì lớn nữa, càng chả liên quan gì đến thư viện Triều Lăng. Minh Nhiễm cảm thấy hứng thú lắm nhưng thật Minh Thượng thư là Lễ bộ thượng thư khấu đầu nhận tội, tự nhận sơ xuất làm cho nàng nâng tinh thần lên chút xíu.
Tuân Nghiệp thoáng qua Minh Thượng thư, như suy tư gì đó.
Sau khi tan triều ngoài, mặt trời đều lên cao, Minh Nhiễm sợ Ân đại nhân tới làm mai với nàng, điện bước chân mau.
Nàng mới bước khỏi ngạch cửa Lục Tử ngăn , “Thẩm đại nhân, Bệ hạ mời ngài trong ạ.”
Mặt Minh Nhiễm cứng đờ, chậm rì rì vuốt vuốt tay áo.
Lục Tử đưa nàng về phía Tử Thần Điện mà là tới cột đá cẩm thạch bên ngoài điện. Nàng dựa đá cẩm thạch chờ chừng 15 phút thì bên trong cởi huyền y huân thường đó là thường phục màu sương trắng chậm rãi bước .
Tuân Nghiệp híp híp mắt, “Thẩm khanh.”
Minh Nhiễm vội tiến lên, “Bệ hạ.”
Chàng vịn lan can nghiêng đó, nàng ánh mặt trời đỏ hết hai gò má, đột nhiên cảm thấy buồn .
Mím môi, mà thật sự khẽ một tiếng.
Minh nhiễm mắt mũi mũi tim làm như thấy, nọ cất giọng hỏi: “Chúc khanh tin đời yêu ma quỷ quái, Thẩm khanh khanh tin ?”
Minh Nhiễm ngơ một lát, lời quen tai quá nhỉ, hình như ở đó .
Nàng dừng một chút, trả lời: “Tin.”
“Vậy khanh từng gặp qua ?”
Minh Nhiễm: “…… Không, .” Nàng nghĩ tới, lúc nàng sắm vai Vương công công vị hoàng đế bệ hạ hình như cũng hỏi qua như .
Chẳng lẽ còn nữ quỷ quấn ?
Nghĩ như , trong lòng động động, thử hỏi: “Chẳng lẽ Bệ hạ gặp qua ?”
Nếu nàng giúp vị hoàng đế bệ hạ đuổi nữ quỷ , cũng coi như là ân nhân cứu mạng, ân cứu mạng thể xóa tội khi quân của Thẩm đại nhân, thế thì cái đầu cổ sẽ rơi đó.
Tuân Nghiệp nhướng mày, từ hôm qua đến giờ, vẫn luôn nghĩ mặt là yêu hồ quỷ mị, nhưng mà bây giờ, đổi chủ ý khác .
Đây thì vẻ càng giống với một loại dị thuật dịch chuyển kỳ lạ.
Chàng mỉm , vẻ mặt thản nhiên như , trả lời: “Chưa từng gặp qua.”
Minh Nhiễm: “……” Vị hoàng đế bệ hạ , ngài cũng như :)
[2]: Chi Thủy Tiên trắng.
[3] Đồng hồ nước xưa.
[4] Triều hốt là cái mà ông quan cầm trong tay nha .