Quả nhiên là giọng điệu của Dung Tú Nhi. Dung Tú Nhi khó khăn lắm mới đến đây, tìm nàng vài câu liên quan đến Thẩm đại phu nhân, nếu nàng , đừng hối hận...
Bức thư Thẩm Lương Vi liền , tuyệt đối do Dung Tú Nhi .
Trong thư hết sức tô vẽ những khả năng thể xảy để dụ dỗ, cách dọa , khiến cảm giác tim đập nhanh, lòng rối bời, yên, hoảng sợ bất an, như thể nếu thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Ánh Trăng Dẫn Lối
Loại thư khả năng mê hoặc lòng thế , Dung Tú Nhi bản lĩnh , nhất định là của Tiêu Cảnh Hoài .
Tiêu Cảnh Dụ sai, hai kẻ quả nhiên gây chuyện.
Yên ắng bao ngày cuối cùng cũng tới...
Không tại , Thẩm Lương Vi thế mà cảm giác nhẹ nhõm như trút gánh nặng, khẽ thở phào một .
Không sợ trộm lấy, chỉ sợ trộm thương nhớ. Không sợ kẻ trộm tay, tay thì bắt quả tang ? Không bắt quả tang thì giải quyết mối họa ngầm ?
Thẩm Lương Vi theo bản năng quanh bốn phía, thấy bất kỳ sự khác thường nào.
Nàng tự giễu , cảm thấy bản chút ngốc nghếch. Nếu Tiêu Cảnh Dụ thực sự phái theo nàng, tự nhiên sẽ ẩn nấp thần quỷ , để nàng dễ dàng phát hiện chứ?
Hắn như , nàng tin là .
Thẩm Lương Vi liền với Xuân Anh: “Em cứ theo Tuần tỷ tỷ, Hứa tỷ tỷ các nàng, nếu họ hỏi , em cứ em cũng .”
Trong lòng Xuân Anh thót một cái, lo lắng chần chừ : “Tiểu thư, chuyện ... định ? Đây chính là bãi săn a...”
“Yên tâm,” Thẩm Lương Vi , “Ta sẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-577-yen-ang-bao-ngay-cuoi-cung-cung-toi.html.]
Xuân Anh thấy thái độ nàng kiên quyết, tiểu thư nhà xưa nay chủ kiến, đành đồng ý, Thẩm Lương Vi thúc ngựa rời , lúc mới trở .
Có lẽ Dung Tú Nhi thông cảm cho việc nàng đường, nên dễ tìm. Hướng Tây Bắc chỉ một con đường, cứ việc thúc ngựa theo đường núi quanh co mà là .
Thẩm Lương Vi thể nghi ngờ, e rằng hôm nay đoàn nữ quyến săn chạy đến địa giới hẻo lánh , chừng cũng là do bên phía Tiêu Cảnh Hoài phái âm thầm cố ý vô tình dẫn đường.
Hắn là hoàng t.ử vương, điều cũng khó.
Cưỡi ngựa chạy gần nửa canh giờ, xuyên qua một rừng thông đen kịt từ xa, Thẩm Lương Vi liền thấy Dung Tú Nhi đang bên cạnh dòng sông nước chảy xiết.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, Dung Tú Nhi về phía Thẩm Lương Vi, khuôn mặt tú lệ trong nháy mắt trở nên vặn vẹo tàn nhẫn vài phần.
Thẩm Lương Vi xuống ngựa, ghìm cương dừng cách nàng hơn hai mét.
“Dung cô nương, ngươi tốn công tốn sức nhất định tìm ở đây, kể cũng thú vị thật.”
Dung Tú Nhi khẽ, trong hận ý chút đắc ý châm chọc : “Thì ? Ngươi chẳng vẫn đến ?”
Thẩm Lương Vi nghiến răng, “Rốt cuộc ngươi cái gì!”
Dung Tú Nhi trả lời câu hỏi của nàng, ánh mắt nàng hận thể lột da rút gân, “Thẩm Lương Vi, ngươi từ nhỏ lớn lên bên cạnh lão phu nhân, xưa nay thiết với lão phu nhân, lão phu nhân cũng luôn thương yêu nhất đứa cháu gái là ngươi. Ngươi sự sủng ái của lão phu nhân, ngươi là tiểu thư chính danh của Thẩm gia, tại còn tranh giành với ?”
“Tại ... ngươi còn tranh giành sư phụ với ! Ngươi nhiều như , tại còn đủ!”
Ác ý trong lồng n.g.ự.c Dung Tú Nhi cuộn trào, trừng mắt Thẩm Lương Vi.
Chính là nó, hủy hoại tất cả hạnh phúc yên bình vốn của nàng !