Phủ của ? Hắn đưa nàng về phủ ?
Khóe môi Tiêu Cảnh Dụ nhếch lên nụ châm biếm, : “Hoàng thúc đãi ngộ bổn vương cực , về mặt bao giờ bạc đãi bổn vương. Phủ của bổn vương so với phủ của hai em Tiêu Cảnh Hoài, Tiêu Cảnh Nghiệp còn lớn hơn quá nửa, vị trí tuyệt hảo, phong cảnh cũng tuyệt . Trong hậu hoa viên chẳng những hồ rộng, ven hồ còn một ngọn núi nhỏ, đỉnh núi một tòa đình, còn hơn mười cây hoa quế do chủ nhân trồng.”
“Vị chủ nhân cũng thật hưởng thụ, chắc là để mỗi dịp trung thu, bất kể là thưởng ngoạn trăng treo đỉnh núi trăng in đáy nước đều thể trọn vẹn cả đôi đường. Hiện giờ ngược tiện nghi cho bổn vương và Vi Nhi. Vi Nhi lên núi du hồ? Hoặc là, bổn vương cùng nàng dạo khắp nơi trong hoa viên? Dù tương lai, nàng cũng là nữ chủ nhân của phủ ...”
Thẩm Lương Vi câu cuối cùng đột nhiên nhắc đến , khỏi nóng mặt, thấp giọng : “Ngài đừng, đừng như ...”
Bát tự còn một nét nào, cái gì nữ chủ nhân với nữ chủ nhân, thật sự khiến mà thấy ngượng ngùng c.h.ế.t.
mà vô cớ, còn chút ngọt ngào.
Thẩm Lương Vi kìm len lén ngước mắt, khóe mắt liếc nhanh Tiêu Cảnh Dụ một cái, thầm nghĩ nàng nhỉ? Không vị Chiến Vương điện hạ , tính cách vô như thế...
Tiêu Cảnh Dụ vô cùng nhạy bén bắt gặp ánh mắt của nàng, cũng đầu một cách hào phóng. Bốn mắt , Tiêu Cảnh Dụ , Thẩm Lương Vi vội vàng dời mắt , càng thêm hổ.
Tiêu Cảnh Dụ vui vẻ khẽ thôi, nắm tay nàng ôn nhu : “Chúng lên núi nhé? Bổn vương cũng từng lên núi thưởng trăng bao giờ, là đầu tiên, chúng cùng thưởng thức cảnh trăng treo đỉnh núi xem .”
Thẩm Lương Vi liếc ngọn núi nhỏ , đỉnh núi lờ mờ thể thấy một góc mái đình cong cong, chân núi ôm lấy hồ nước trong xanh, núi ôm trăng, quả thật một phong vị riêng, bèn gật đầu “Ừm” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-564-vo-co-lai-con-co-chut-ngot-ngao.html.]
Tiêu Cảnh Dụ chỉnh áo choàng cho nàng, nắm tay nàng : “Chúng lên thôi.”
Ngọn núi nhỏ thì cao, nhưng leo núi là thế, đường núi quanh co khúc khuỷu, núi dù thấp cũng là núi, lên cũng chẳng dễ dàng gì.
Hai nắm tay bước lên bậc thang. Ánh trăng sáng vằng vặc từ cao đổ xuống, khiến cảnh vật hoa cỏ hai bên đường bậc thang hiện rõ mồn một.
Ánh trăng trong trẻo ban cho chúng một vẻ khác lạ, bóng cành cây in xuống mặt đất, lay động đáng yêu, như san hô thủy thảo, trong đó tựa như cá bơi, thật thú vị.
Lúc thu, tiếng côn trùng kêu trong bụi cỏ cũng vẻ thưa thớt hơn nhiều, thỉnh thoảng vang lên, ngân nga dìu dặt, khi réo rắt khi trầm thấp, hề ồn ào mà ngược khiến càng cảm thấy thanh tịnh yên bình.
Chim chóc đậu cành thỉnh thoảng động tĩnh gì đó kinh động, vỗ cánh phành phạch bay từ cành sang cành khác, phát tiếng kêu lảnh lót vui tai, tăng thêm vài phần linh động sinh động bất ngờ cho núi rừng yên tĩnh .
Tiêu Cảnh Dụ nắm tay Thẩm Lương Vi, nghiêng đầu ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, bổn vương ở đây.”
Ánh Trăng Dẫn Lối
Lòng Thẩm Lương Vi ấm áp, khẽ gật đầu, môi nở nụ nhẹ: “Đây là phủ của ngài, cũng sợ.”
Trong phủ của , và bên cạnh , chắc chắn là nơi đủ an .
Ý trong đôi mắt đen của Tiêu Cảnh Dụ ngày càng đậm, dâng lên những gợn sóng ôn nhu, tình ý miên man.
“Ừm, phủ của bổn vương cũng là phủ của Vi Nhi, ở nhà , đương nhiên sẽ sợ hãi, là bổn vương sai !”