Đám nha đầu Xuân Anh , cũng là cố ý vô tình tránh . Thẩm Lương Vi theo bản năng quanh một lượt, chọc cho Tiêu Cảnh Dụ khẽ, cánh tay siết chặt, rũ mắt : “Đi thôi!”
Hắn ghé sát tai nàng chuyện, thở nóng bỏng phả lên má, vén nhẹ lọn tóc vương bên mặt, ngứa ngáy. Giọng trầm thấp khàn khàn, từ tính quyến rũ, cộng thêm thở nam tính độc đáo từ cứ thế lơ đãng ập tới, vờn quanh chóp mũi. Thẩm Lương Vi bỗng nhiên cảm thấy một luồng tê dại xa lạ lan truyền khắp , hai chân mềm nhũn, “Ái chà!” khẽ kêu lên một tiếng, chân lảo đảo suýt ngã.
“Vi Nhi!” Tiêu Cảnh Dụ theo bản năng một tay ôm chặt lấy eo nàng, “Sao ?”
Bàn tay chạm nơi nào, dù cách lớp y phục cũng trong nháy mắt trở nên nóng bỏng. Mặt Thẩm Lương Vi nóng bừng như lửa đốt, nàng gạt tay , nhưng cả vô lực.
“Không, gì...” Giọng Thẩm Lương Vi nhỏ như muỗi kêu, mặt càng thêm đỏ bừng, nóng rát đến tận mang tai, ánh mắt lảng tránh dám , trong lòng ngượng ngùng vô cùng.
Nàng vạn thể ngờ bản , tiền đồ như a...
Tiêu Cảnh Dụ dường như cũng nhận sự yếu mềm của nàng. Rốt cuộc cứ ôm nàng như , nàng mềm mại nép , thở cũng chút rối loạn. Lại cúi đầu , ánh trăng sáng tỏ như thế, gì thể qua mắt .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Khóe môi mỏng của Tiêu Cảnh Dụ cong lên, nụ rạng rỡ, trong đôi mắt đen chứa đầy ý .
Vi Nhi đây là e thẹn a, thể thấy tương tư chỉ từ một phía, trong lòng Vi Nhi nhất định cũng thích cực kỳ...
“Là của bổn vương, mệt Vi Nhi !” Tiêu Cảnh Dụ bỗng nhiên khẽ .
Thẩm Lương Vi sững sờ, nhất thời hiểu lời của ý gì, bất giác ngước mắt nghi hoặc “Hửm?” một tiếng.
Bỗng nhiên chân hẫng một cái, nàng khẽ kêu “A!” một tiếng, hai tay theo bản năng vòng qua cổ , lúc mới hậu tri hậu giác phát hiện bế bổng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-563-nang-van-lan-khong-the-ngo-duoc.html.]
Tiêu Cảnh Dụ cúi đầu nàng, hôn lên khuôn mặt nóng hổi của nàng, “Như sẽ nhanh hơn một chút, đừng sợ, ai thấy ...”
Thẩm Lương Vi đỏ mặt nóng bừng, dứt khoát rúc lòng lên tiếng.
Dù gì lúc cũng thích hợp...
Tiêu Cảnh Dụ vui vẻ khẽ, cứ thế ôm nàng sải bước khỏi cổng lớn Thẩm gia.
Hai lên xe ngựa, vẫn ôm chặt Thẩm Lương Vi chịu buông tay. Thẩm Lương Vi theo bản năng giãy giụa vài cái, kết quả, quá xa lạ với , bộ tịch một chút cũng thôi.
Tiêu Cảnh Dụ như việc gì với nàng, trong lòng Thẩm Lương Vi dần dần yên , nghĩ , thầm thấy buồn .
Chuyện hai ở mặt cha công khai ngầm, tuy chính thức nhưng cũng coi như một nhà. Đây là phu quân nàng bầu bạn cả đời, còn gì vẻ nữa chứ? Vì thế dần dần nàng cũng thả lỏng.
Xe ngựa chạy qua những con phố phồn hoa náo nhiệt, dần dần trở nên yên tĩnh. Không bao lâu , xe ngựa dừng , Tiêu Cảnh Dụ nắm tay nàng, đỡ nàng xuống xe.
Thẩm Lương Vi quần thể kiến trúc cao lớn uy nghiêm, mái nhà tầng tầng lớp lớp trải dài ánh trăng cùng với đủ loại hoa mộc, bất giác sửng sốt, về phía Tiêu Cảnh Dụ: “Đây là, đây là ?”
Tiêu Cảnh Dụ khẽ: “Đây là phủ của bổn vương.”
Thẩm Lương Vi sững sờ.
Phủ của ? Hắn đưa nàng về phủ ?