Hứa Tình Vân kéo nha , vội vàng đỡ lấy Thẩm nhị phu nhân: “Thẩm nhị phu nhân ngàn vạn đừng nóng vội, chuyện nhiều đều chứng kiến, bà gì đều thể cho bà , bà đừng vội mà!”
Bị va chạm lôi kéo như , Thẩm nhị phu nhân còn đuổi kịp Thẩm Hoằng Tuân? Hắn sớm xa .
Bà càng thêm tức giận, lớn tiếng kêu lên: “Con trai tuyệt đối loại như , tuyệt đối ! Chắc chắn hiểu lầm gì đó! Bằng , nhất định là con trai hãm hại! Các đừng nữa, các thì cái gì? Các một chữ cũng tin!”
Hứa phu nhân lạnh: “Người đúng là điên ! Thật là! Thôi thôi, chúng cũng đừng phí lời nữa, chúng thôi. Người bịt tai nhắm mắt nhất quyết kẻ điếc mù thì ai gì ? Nói cũng , chỉ tội nghiệp cho Thẩm tam công tử, vớ như thế chứ, haizz...”
Hứa phu nhân lắc đầu thở dài, kéo tay Hứa Tình Vân, gọi thêm cặp con cùng, dẫn theo đám nha bà t.ử lắc đầu ngán ngẩm rời .
Đám tăng nhân và những khách hành hương hiếu kỳ chạy tới xem náo nhiệt đó cũng đều lắc đầu bàn tán, lượt tản .
Thẩm nhị phu nhân vẫn còn đang gào thét khản cả giọng ở đó: “Các đừng bậy! Đừng hươu vượn bôi nhọ con trai ! Con trai vô tội, nó là vô tội mà!”
Thẩm nhị phu nhân ngã xuống đất, “Chuyện bây giờ! Làm bây giờ! Khải nhi, rốt cuộc là chuyện gì thế , hu hu hu...”
Còn kịp tận hưởng niềm vui sướng khi hai chân con trai rốt cuộc bình phục, kết quả tin dữ đ.á.n.h cho còn manh giáp, Thẩm nhị phu nhân thật sự hộc máu.
G.i.ế.c chuyện nhỏ.
Cho dù Thẩm Hoằng Tuân chỉ thương ở tay, thì đó cũng là đổ m.á.u .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-466-no-la-vo-toi-ma.html.]
Con trai, con trai bà còn thể theo con đường quan nữa ?
Con khổ quá, mệnh khổ thế ...
Thẩm Hoằng Khải đó, nghiêng, vài phần chao đảo sắp đổ.
Ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt gầy gò, thần sắc tiều tụy, phối hợp với biểu cảm như , y phục sớm xộc xệch, còn dính lấm tấm vết m.á.u bẩn, tóc tai cũng rối bù. Cả trông ngoài hai chữ thất hồn lạc phách thì còn từ nào khác để hình dung.
Hắn thực sự xong , triệt để xong đời .
Nhìn mẫu đang sợ hãi lóc t.h.ả.m thiết, Thẩm Hoằng Khải bỗng nhiên cất tiếng to.
Thẩm nhị phu nhân kinh hãi trợn to mắt quên cả . Bà vội vịn tay nha dậy, tiến lên đỡ Thẩm Hoằng Khải nhưng theo bản năng dám, khẩn trương run giọng : “Khải, Khải nhi con... con ? Con đừng dọa , con đừng dọa mà!”
Tiếng to điên loạn từ từ dừng , Thẩm Hoằng Khải chậm rãi đầu, ánh mắt trống rỗng dần dần tụ tiêu điểm, chằm chằm Thẩm nhị phu nhân.
Hắn phát một tiếng lạnh “Ha hả!” chói tai mà hờ hững, lạnh lùng với Thẩm nhị phu nhân: “Là bà hại , là các , các một ai lành cả! Là các hại ...”
Nếu bọn họ từ nhỏ nhồi nhét cho những ý tưởng nên , nếu bọn họ cứ rả bên tai ngừng c.h.ử.i bới Thẩm Hoằng Tuân, ngừng nhất định giỏi hơn Thẩm Hoằng Tuân, rằng mới là tương lai của Thẩm gia, mới là nam t.ử ưu tú xuất sắc nhất thế hệ của Thẩm gia, thì cũng sẽ biến thành như bây giờ.
Là bọn họ hại !
Ánh Trăng Dẫn Lối
Điều bi ai nhất là, thậm chí còn cách nào để hận bọn họ, bởi vì tất cả những gì bọn họ đều là “ cho !”