Hứa phu nhân và nhịn Thẩm Hoằng Tuân với ánh mắt đầy đồng cảm.
Hứa phu nhân liền sang với Thẩm Hoằng Tuân: “Thẩm tam công tử, vết thương tay công t.ử thế nào ? Có nghiêm trọng ? Công t.ử là sách, tay thương chuyện nhỏ , mau tìm trụ trì sư phụ xin chút t.h.u.ố.c trị thương, nhanh chóng xử lý vết thương , ngàn vạn đừng trì hoãn!”
“ đúng !”, “Chuyện thể trì hoãn !” Mọi sôi nổi gật đầu phụ họa.
Thẩm Hoằng Tuân chắp tay cúi chào một vòng, “Đa tạ các vị, tại hạ xin cáo từ .”
Lúc Thẩm nhị phu nhân mới sực tỉnh ngộ chuyện gì xảy , trong lòng “thót” một cái. Mắt thấy Thẩm Hoằng Tuân sắp , bà nào chịu để ?
Nếu cứ thế mà , những đồn đại ngoài những điều bất lợi cho con trai bà, chẳng sẽ hủy hoại thanh danh con trai bà ? Đây là điều bà tuyệt đối cho phép!
Bà vội ngăn : “Khoan , Hoằng Tuân, con thể cứ thế mà . Chuyện rốt cuộc là thế nào, con rõ ràng hẵng ! Đường con xưa nay hành xử trọng, hiểu quy củ đại thể ——”
Thẩm nhị phu nhân còn hết câu, ồ lên, thi chế giễu.
“Con trai bà sắc mặt thế nào bà thấy nhưng đều rõ mồn một, một câu cùng hung cực ác cũng quá đáng !”
“Hành xử trọng? Hiểu quy củ đại thể? Người như thế mà cầm d.a.o hành hung ? Thật là nực !”
“Chà, thảo nào Thẩm Hoằng Khải dưỡng thành cái tính nết đó, bà ruột sủng ái vô điều kiện như Thẩm nhị phu nhân đây, hư hỏng mới là lạ!”
“Hai con nhà thật hổ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-465-hai-me-con-nay-that-khong-biet-xau-ho.html.]
“Thẩm tam công t.ử thật đáng thương, haizz, đại phòng nhà họ Thẩm đều đáng thương!”
“Chứ còn gì nữa!”
Thẩm nhị phu nhân thẹn quá hóa giận, mặt lúc đỏ lúc trắng: “Các ... các bậy! Con trai thể cầm d.a.o đả thương ? Hoằng Tuân, con một câu , rốt cuộc là thế nào?”
“Chẳng ? Trí nhớ nhị thẩm dường như lắm,” Thẩm Hoằng Tuân nhàn nhạt : “Ta cũng nhị thẩm một câu, rốt cuộc đắc tội gì với nhị đường , đến mức tay g.i.ế.c . Nếu mạng lớn, e rằng lúc đây chỉ là một cái xác hồn!”
“Ngươi bậy! Ngươi đừng bôi nhọ đường ngươi!” Thẩm nhị phu nhân the thé hét lên.
“Ha hả! Huynh tự tay, vết thương tay còn đang chảy máu; chính miệng , chắc hẳn nhiều đều thấy, nhị thẩm bảo bôi nhọ ? Ta còn cần bôi nhọ ?” Thẩm Hoằng Tuân lạnh, : “Nếu nhị thẩm khăng khăng cho rằng bôi nhọ, thì cứ việc tin những gì bà tin là , cần gì hỏi . Vết thương của thực sự đau lắm , cần bôi t.h.u.ố.c băng bó. Xin , cáo từ! Các vị, đa tạ các vị bênh vực lẽ , Hoằng Tuân xin cảm tạ tại đây!”
Thẩm Hoằng Tuân cảm tạ , mặc kệ Thẩm nhị phu nhân vẫn còn đang tức tối la lối om sòm ở đó, dứt khoát bỏ .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Trước khi , theo bản năng liếc nhanh về phía Hứa Tình Vân đang cạnh Hứa phu nhân.
Hứa Tình Vân vặn cũng về phía , bốn mắt chạm , hai má Hứa Tình Vân nóng lên, vội vàng tránh ánh mắt, cố tỏ vẻ bình thản như thể thực chẳng thấy gì cả.
Thẩm Hoằng Tuân khỏi mỉm , thầm nghĩ vị Hứa tiểu thư cũng thú vị đấy chứ.
Thẩm nhị phu nhân lòng lạnh toát, cuống quýt xông lên kéo Thẩm Hoằng Tuân cho . Hắn mà thì con trai bà xong đời , bất luận thế nào, dù ép buộc cầu xin, tóm bà bắt buộc khiến một câu công đạo cho con trai bà!
Hứa Tình Vân thấy thế liền quýnh lên, đẩy nha bên cạnh một cái về phía Thẩm nhị phu nhân. Thẩm nhị phu nhân kêu lên một tiếng, lảo đảo.