Đích Nữ Trùng Sinh Vả Mặt Hằng Ngày - Chương 449: Người một nhà vốn nên như thế

Cập nhật lúc: 2025-12-20 08:08:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4LCTWaPiJo

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Vì thế họ đồng loạt mở miệng tán thành rằng lẽ nên như .

 

“Tuy sắc phong là cho Vi nha đầu, nhưng Vi nha đầu cũng là một phần t.ử của Thẩm gia mà! Vật ban thưởng tự nhiên nên đưa công quỹ.”

 

“Không sai, một nhà vốn nên như thế.”

 

Dưới những ánh mắt tham lam như hổ đói rình mồi, Thẩm đại lão gia khó khăn mở miệng: “Những thứ ... tương lai đều là để của hồi môn cho Vi Nhi, chuyển đến Lăng Tiêu viện là .”

 

“Lão đại!” Thẩm lão phu nhân giận dữ mắng: “Con ý gì hả? Sao? Cảm thấy chúng chiếm tiện nghi của con ?”

 

Thẩm lão phu nhân hai chữ “chúng đ.â.m lòng Thẩm đại lão gia đau đớn đến thế nào. Bà đối với trưởng t.ử chỉ đầy bụng tức giận, chỉ cảm thấy đang mất mặt đám đông.

 

“Lão phu nhân đừng chứ,” Thẩm đại phu nhân : “Vinh quang của Vi Nhi cũng là vinh quang của Thẩm gia, Thẩm gia cũng nở mày nở mặt ? Có điều đây là đồ ngự ban, ban cho Vi Nhi thì là của nó, khác ai dám đụng là kháng chỉ đấy. Nếu là đồ của nó, đưa về Lăng Tiêu viện tự nhiên thỏa đáng hơn, lão phu nhân ? Chẳng lẽ cả nhà còn tính toán mấy thứ ? Nói chẳng để rụng răng ! Thanh danh dòng dõi thư hương của Thẩm gia thế thì .”

 

Một tràng lời khiến mặt Thẩm nhị lão gia, Thẩm tam lão gia lúc đỏ lúc trắng, tức đến run , trong lòng thầm mắng cái miệng của Dung thị quả thực độc địa.

 

Thẩm Lương Vi thầm trong bụng, với mẫu , trong lòng ấm áp. Nàng ngay cha và đều sẽ hướng về nàng.

 

Cho dù nàng cần gì, cần nhắc nhở, họ đều sẽ suy nghĩ cho nàng.

 

Nàng là phận vãn bối, quyền lên tiếng, động một chút là chụp mũ bất hiếu, thôi, nàng mở miệng là xong.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-449-nguoi-mot-nha-von-nen-nhu-the.html.]

Thẩm lão phu nhân giận cực, Thẩm đại lão gia, Thẩm đại phu nhân, gật đầu từng cái một, lạnh: “Được, lắm! Lão đại, vợ chồng các giờ oai phong thật đấy, cái phủ ai cũng quản nổi các nữa ! Các , các —— hừ!”

 

Thẩm lão phu nhân mặt lạnh tanh, đùng đùng bỏ .

 

Thẩm đại lão gia n.g.ự.c nặng trĩu, há miệng gì đó, nhưng lời đến bên miệng nuốt xuống, bất đắc dĩ khổ.

 

Ông còn thể gì đây? Còn gì để nữa? Cho dù ông , mẫu chịu ?

 

Thẩm nhị phu nhân lạnh: “Đại bá, đại tẩu quả nhiên uy phong thật, trong cái phủ , e là tùy ý các tác oai tác quái, khác rốt cuộc quản nổi nữa . Ta vẫn nên ít lời thôi, kẻo lỡ ghim thù, chừng xử lý thế nào chứ!”

 

Thẩm Lương Vi lọt tai lời , nhịn ôn nhu : “Nhị thẩm cũng ít , cần sợ ghim thù. Cha và tam ca ca của con đều bận, thời gian để ý đến nhị thẩm . Còn con, e là để ý thì nhị thẩm cũng chẳng coi gì.”

 

Thẩm nhị phu nhân biến sắc: “Hừ, mồm mép lanh lợi thật! Ngay cả tổ mẫu ngươi giờ cũng chẳng ngươi, chúng nào công nuôi nấng ngươi ngày nào, ai dám coi ngươi gì chứ!”

 

Nói xong, bà cũng đùng đùng bỏ .

 

Sắc mặt vợ chồng Thẩm đại lão gia khẽ biến.

 

Đợi hết, Thẩm đại phu nhân hiệu cho đem những vật ban thưởng chuyển về Lăng Tiêu viện.

 

Thẩm đại lão gia thở dài nặng nề, ngờ vốn là chuyện vui, kết quả khiến đều vui vẻ.

 

Thẩm đại phu nhân thấp giọng : “Lão gia đừng quên, Vi Nhi phong hào và những thứ ban thưởng , chẳng lẽ lão gia nhẫn tâm để khác chia chác ?”

 

Ánh Trăng Dẫn Lối

Phong hào cũng , vật ban thưởng cũng thế, đều là do Thẩm Lương Vi dùng cả mạng sống đổi lấy, là sự bồi thường của Thiên Diệu Đế.

Loading...