Hắn sợ cái gì chứ? Hắn thật sự chẳng hề hoảng hốt chút nào.
Nguy cơ của Tình Nhu quận chúa qua, bất luận Tiêu Cảnh Hoài xử lý nàng thế nào, đó cũng là chuyện vợ chồng đóng cửa bảo .
Nàng tuyệt đối sẽ ngốc đến mức lúc còn chủ động rước họa , khai chuyện thế thế .
Ánh Trăng Dẫn Lối
Nói nữa thì, chẳng lẽ ngốc ? Còn để mặc cho nàng ?
Hai em Tiêu Cảnh Hoài mỗi một lý lẽ, tranh cãi đến túi bụi, nhưng rốt cuộc chẳng ai đưa bằng chứng xác thực để khiến đối phương cứng họng nên lời.
Phục hoàng hậu và Ngọc quý phi nổi nữa, cũng tham gia , càng khiến tình hình thêm ầm ĩ hỗn loạn.
Thiên Diệu Đế cảm thấy đầu óc cuồng choáng váng, cơn đau âm ỉ và cảm giác chóng mặt từ n.g.ự.c truyền đến khiến ông càng thêm phiền muộn bực bội. Bên tai ong ong tiếng cãi vã c.h.ử.i bới của bọn họ, rõ nội dung, chỉ thấy phiền lòng.
“Đủ !” Thiên Diệu Đế cuối cùng thể nhịn nữa, lạnh lùng : “Việc để hãy bàn, trẫm thấy các ngươi thật đúng là tiền đồ! Từng đứa một học điều lẽ ! Các ngươi đúng là em đấy, hừ, theo trẫm thấy, ai cũng đừng ai!”
Tiêu Cảnh Hoài, Tiêu Cảnh Nghiệp lập tức tắt đài, mỗi hung hăng trừng đối phương một cái, nhưng cũng dám ho he gì thêm.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Dụ lóe lên, liếc nhanh Thiên Diệu Đế một cái, lờ mờ nhận chút khác thường.
Nếu nhớ lầm, kiếp Thiên Diệu Đế còn sống mấy năm nữa thì c.h.ế.t bệnh. Kiếp dường như... bệnh của ông đến chút nhanh hơn.
Bất quá, nhanh thì ...
Hắn ước gì nhanh hơn chút nữa.
Cuộc tranh cãi c.h.ế.t yểu.
Tiêu Cảnh Dụ rõ, theo ý của Thiên Diệu Đế, là c.h.ế.t yểu theo đủ nghĩa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-trung-sinh-va-mat-hang-ngay/chuong-434-cuoc-tranh-cai-nay-chet-yeu.html.]
Ông sẽ điều tra rõ ràng.
Bởi vì lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bất kể kết quả điều tra , kẻ xui xẻo đều là con trai ông . Vì , ông chỉ sẽ đ.á.n.h mỗi đứa 50 hèo, đó giáo huấn bọn họ yêu thương —— ha!
Chỉ tiếc, sự cám dỗ của giang sơn vạn dặm, vua thua giặc, cho dù là ruột thịt tình thâm, thử hỏi bọn họ thể thực sự yêu thương đây?
Huống hồ, bọn họ cũng cùng một sinh .
Sự thật chứng minh suy đoán của Tiêu Cảnh Dụ sai chút nào.
Phục hoàng hậu và Ngọc quý phi tiếp tục đấu đá ngầm, hai em Tiêu Cảnh Hoài cũng chẳng ai nhường ai, nhưng kết quả là cả hai đều trách mắng, đẩy sự việc về “một sự hiểu lầm” cho qua chuyện.
Thiên Diệu Đế chịu đả kích nhỏ, cảm giác bất lực đó khiến ông chút chán nản thất vọng.
Ông nắm trong tay quyền lực chí tôn, sở hữu giang sơn vạn dặm, là vua là cha, nhưng đối mặt với cuộc tranh đấu một mất một còn của hai đứa con trai, tìm giải pháp vẹn cả đôi đường.
Ông mong bọn họ hòa thuận, nhưng sự cám dỗ của quyền lực giang sơn quá lớn, cuộc chiến một mất một còn để độc chiếm ngai vàng , ai chịu dễ dàng rút lui?
Chẳng ai ngốc cả.
Thiên Diệu Đế lo lắng sốt ruột, buồn bực vui, cả đêm ngủ , thường xuyên giật tỉnh giấc từ cơn ác mộng, tỉnh dậy thở hổn hển từng ngụm, tim đập như trống dồn khiến chịu nổi, đêm đó thường thường thể nào ngủ nữa.
Đây là... ý trời ?
Không , ông cự tuyệt suy nghĩ, càng cự tuyệt thừa nhận.
Ông cho rằng sai điều gì, , hiện tại , tương lai cũng sẽ !
Có lẽ, lẽ ông nên nghiêm túc xem xét việc lập Thái tử, chỉ cần định ngôi vị trữ quân, sự an bài. Quan hệ giữa hai em bọn họ lẽ cũng sẽ dần dần hòa hoãn...
Thiên Diệu Đế ý định dĩ hòa vi quý, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa . Phục hoàng hậu mắt lạnh quan sát, hiểu rõ tâm tư của ông tiên, liền quyết đoán truyền lời cho Tiêu Cảnh Hoài, bảo từ bỏ.