"Vị phu tử của Tư thục Trần gia    ở Kinh thành danh tiếng cũng  , cổ hủ giáo điều, thật sự   thì cứ chi tiền tìm riêng cho Lễ ca nhi một   hơn." Mẹ chồng Trần gia là  coi trọng Trần Vận Lễ nhất,    vì học tập mà ăn  ngon ngủ  yên, bà đau lòng đến cực điểm.
"Mẫu   , vị phu tử  tuy nghiêm khắc, nhưng học trò do ông  dạy   cực kỳ nổi tiếng, riêng Hội nguyên thôi cũng  mấy  ." Ta kiên nhẫn khuyên nhủ  chồng, "Phu tử  thể đến Gia học Trần thị,   là vì Trần Hàn lâm ở Kinh thành  ơn cứu mạng với phu tử, nên mới thuyết phục ông  đến   cho con cháu Trần gia,  thể  phu tử chỉ dạy là duyên phận cầu cũng  ."
"Hừ, duyên phận gì chứ,  thấy là tẩu tử tiếc   chi thêm tiền thôi." Tiểu cô tử  một bên  khẩy, "Ngay cả  cũng  đạo lý nhân tài mà dạy,  khác  thể thành tài  tay phu tử đó, nhưng Lễ ca nhi nhà  ngày nào cũng đau đầu, ăn  ngon miệng, ngủ cũng  yên, đây là đang bức c.h.ế.t đứa trẻ, hợp    con ruột thì  thấy đau lòng ."
Ta vẫn luôn quan tâm đến chuyện ăn ở của Trần Vận Lễ, nào  chuyện ăn  ngon miệng, sợ  tích thực,  còn thường xuyên hạn chế bữa tối của    ăn nhiều.
Ngủ  yên thì càng  thể  đến,  tối đúng giờ  ngủ, sáng ba  bảy lượt thúc giục mới chịu dậy, ban đêm sấm sét cũng  tỉnh.
Ta chỉ nhỏ giọng : "Không  vẫn luôn  ."
Trần Vận Lễ  bên cạnh liền trừng mắt  , hận  thể nuốt sống .
Thứ tỷ ở bên cạnh đau lòng ôm  an ủi, nhỏ giọng thì thầm bên tai : "Tội nghiệp quá,  Đại di thương con đây mà..."
Trần Vận Lễ  đầu liền nhào  lòng Thứ tỷ  òa lên: "Con  mẫu  ruột!"
Lời   ,  khí trong phòng lập tức trở nên vô cùng vi diệu. Mẹ chồng Trần gia   với ánh mắt nghi ngờ dò xét, như  tìm bằng chứng  ngược đãi cháu trai bà.
Tối hôm đó,  chồng liền  thư cho Đại ca  của Trần Du đang kinh doanh ở Kinh thành.
Lúc đó Trần Du  chuyển từ thư viện về Trần gia, chuyên tâm chuẩn  cho kỳ đại khảo năm .
Mẹ chồng lấy lý do   ảnh hưởng đến việc thi cử của Trần Du và việc sinh con của vợ chồng ,  đón Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi về viện của bà.
Cơ thể bà vốn  khỏe,    thể nuôi con nhỏ, huống chi là hai đứa trẻ.
Ban đầu Thứ tỷ  sợ Lão thái thái sức khỏe  chịu nổi, ba ngày hai bữa  đến viện bà giúp trông nom,   nàng  dứt khoát chuyển đến viện Lão thái thái sống cùng bọn trẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-khong-de-choc/chuong-5.html.]
Trần Du  khi từ thư viện trở về, ngày nào cũng đến viện Lão thái thái thỉnh an để tỏ lòng hiếu thảo,   khi học mệt cũng chạy đến viện  chồng, dường như ở đó  thuốc  giải mỏi, mỗi  từ chỗ  chồng về đều thần thanh khí sảng như tắm trong gió xuân.
Có một   lén  theo, chỉ thấy   Trần Du và Trần Vận Lễ vây quanh  chồng, trò chuyện rôm rả. Thứ tỷ dịu dàng mỉm ,  bên cạnh rót  dâng điểm tâm cho mấy , còn chu đáo đút điểm tâm  miệng Trần Du, cứ như   tứ chi bất  .
Nhìn một nhà quây quần vui vẻ hòa thuận,  cũng  cảm động sâu sắc, khóe miệng  kìm  mà nhếch lên suýt bật thành tiếng .
9
Nhìn Trần Vận Lễ dẫn Trần Vận Nghi giận dữ xông  phòng  chỉ trích, kể tội , nhất nhấy bày vẻ mặt    bênh vực Thứ tỷ.
Ta chỉ thấy buồn : "Lễ nhi con  , con là một mầm non học hành , con còn giỏi hơn cả Nhị thúc con. Những lời con  dùng để chỉ trích thẩm thẩm đều Xuất khẩu thành chương, đáng là một bài hịch văn ."
Trần Vận Lễ  lẽ  ngờ  sẽ  như , nhất thời ngây , mặt đỏ bừng: "Đó... đó là  mới dạy ."
"Ừm." Ta gật đầu, "Học vấn thì giỏi , nhưng cách   thì còn  học nhiều."
Ta    Trần Vận Lễ tiếp tục luyên thuyên ở đó, bèn chuyển ánh mắt sang Trần Vận Nghi đang   lưng .
Trần Vận Nghi luôn cúi đầu   Trần Vận Lễ,  giận cũng  vui.
Ta vẫy tay, gọi nàng  đến gần.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Con nghĩ ?" Ta nhẹ nhàng hỏi, nàng    đang hỏi về chuyện Thứ tỷ.
Phải  là  đối với Trần Vận Lễ luôn nghiêm khắc, nhưng đối với Trần Vận Nghi  vô cùng khoan dung.
Nàng   giống con trai  gánh vác trách nhiệm gia đình, nàng  chỉ cần  phân biệt  trái,   gả về nhà chồng     bắt nạt là .
Vì , dù nàng  cũng học bài cùng Trần Vận Lễ, nhưng  nhẹ nhàng hơn nhiều.