7
"Hưu thê? Bỏ đó   là thê, bỏ là Núi vàng núi bạc!" Ta hớt bọt , dùng nước  nhuận họng.
Tiểu Đào bĩu môi: "Thật  bằng chúng   giang hồ quang minh  lạc..."
Lời còn  dứt, cửa "Rầm" một tiếng  tông .
Còn   rõ  đến, tiếng  chói tai  vang lên bên tai: "Nhị thẩm,   bức tử Đại di ? Mắt Đại di sưng húp vì , cứ đòi rời khỏi Trần gia, Nhị thẩm     dung  như  chứ?"
Đại di. Gọi thật là  thiết,   mẫu  của các ngươi  các ngươi tìm cho bà một  tỷ tỷ như ,  tức đến mức nhảy  khỏi mộ .
Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi là con của Đại ca Trần Du, là một đôi   Song sinh.
Mẫu  của chúng là Tôn thị, là cố nhân của , lớn hơn  vài tuổi, khi còn ở khuê phòng thường xuyên chăm sóc  như tỷ tỷ ruột,  và nàng  luôn  thiết.
Việc   thể gả  Trần gia cũng là do nàng    se duyên, nhưng rốt cuộc cũng   là nhân duyên  .
Tôn thị từ nhỏ  thể yếu ớt, vốn dĩ việc mang thai sinh con đối với nữ tử  là Chín c.h.ế.t một sống, huống hồ  mang Song sinh long phượng, Tôn thị   tổn hại sức khỏe  nhiều khi sinh nở.
Khi  gả về Trần gia, Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi  bốn tuổi, Tôn thị  Dầu hết đèn cạn. Nàng  nắm tay  : "Người Trần gia   tin ai cả, duy chỉ  ngươi, tính cách của ngươi  hiểu rõ nhất, chỉ khi giao con cho ngươi  mới yên tâm. Ngươi nhất định  hứa với , nhất định  giữ Lễ nhi, Nghi nhi bên  cho đến khi chúng trưởng thành."
Người sắp c.h.ế.t gửi gắm,  trịnh trọng đáp ứng, từ nay về  nhất định sẽ nuôi dưỡng Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi như con ruột, Tôn thị mới yên tâm nhắm mắt.
Sau khi Tôn thị qua đời, Trần gia cũng mặc định cho Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi ở  phòng  nuôi dưỡng. Đại ca của Trần Du quanh năm ở ngoài kinh doanh,  khi Tôn thị qua đời cũng  tái giá, thêm  lời gửi gắm của Tôn thị,  cũng mặc kệ, giao hai đứa trẻ cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-nu-khong-de-choc/chuong-4.html.]
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai năm đầu khi mới gả về, Trần Du vì  chuẩn  Khoa khảo nên vẫn ở thư viện huyện lân cận, mỗi năm nửa năm mới về một .
Thế là  cũng  thêm thời gian chăm sóc sinh hoạt của Trần Vận Lễ và Trần Vận Nghi, ăn mặc ở    từng bạc đãi nửa phần. Đến khi hai đứa trẻ năm tuổi,  mời phu tử đến khai tâm, đến bảy tuổi thì gửi  học ở Gia học của Tộc nhân Trần thị.
Trần Vận Lễ  thông minh, nhưng  ham chơi, thường xuyên  phu tử quở trách. Ta đối với  đương nhiên cũng đặc biệt nghiêm khắc, may mắn là  học hành tiến bộ vượt bậc,  phu tử khen ngợi, còn  cứ thế ,  đầy hai năm là  thể  thi, tranh tài Đồng sinh thí.
Cả nhà đều vô cùng vui mừng vì chuyện , sự bất mãn đối với việc  ngày thường nghiêm khắc quản giáo cũng vơi  nhiều.
Còn Trần Vận Nghi,  cũng dự định hai năm nữa sẽ mời ma ma từ cung đình về dạy lễ nghi cho nàng, để nàng   tiếng  là tiểu thư khuê các,    thể  một mối hôn sự  .
8
Sau  Thứ tỷ đến, so với  thẩm thẩm nghiêm khắc như , hai    thích vị Thứ tỷ ôn nhu, chu đáo hơn.
Trần Vận Lễ vì hai năm nữa sẽ tham gia Đồng sinh thí, phu tử đặc biệt kèm riêng cho  và hai đứa trẻ khác, việc dạy dỗ càng thêm nghiêm khắc.
Trần Vận Lễ trở về nhà than vãn  ngừng,  đây  đều  để tâm, chỉ  an ủi  vài câu  giục    thư phòng học bài.
Thứ tỷ  chuyện,  dẫn Trần Vận Lễ đến Tư thục tìm phu tử phân trần: Tại   đặc biệt giao cho Trần Vận Lễ bài vở nặng nề như , đè nén khiến đứa trẻ  thở nổi, nếu đứa trẻ học mà sinh bệnh thì ai chịu trách nhiệm?
Phu tử vốn là lão học giả do Tộc nhân Trần thị dùng tiền lớn mời từ Kinh thành về,  dạy vô  học trò, đây là  đầu tiên gặp  học trò  tôn sư trọng đạo,   điều như , lập tức râu dựng ngược mắt trợn trừng tuyên bố   dạy Trần Vận Lễ nữa.
Ta  Thứ tỷ  như  thì kinh ngạc đến ngây , vội vàng chuẩn  hậu lễ  tạ  với phu tử,  tốn bạc tìm đến tộc trưởng nhờ giúp  giúp, mới giải quyết   chuyện.
Nào ngờ  về Trần gia,  chồng  gọi  đến,   Thứ tỷ kể, ngày xưa ở Cận Châu từng  phu tử vì quá nghiêm khắc mà bức c.h.ế.t học trò.