Đích Mẫu Trở Về: Giáo Dưỡng Quý Tử, Trị Gia Tề Quốc - Chương 517

Cập nhật lúc: 2025-10-13 15:34:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Sở Trường Sinh tựa đầu lên vai Sở Hoằng Du.

 

Nàng nhớ những ngày thơ ấu, khi nàng vẫn câm lặng thể . Trong thế giới của nàng, chỉ duy nhất bóng hình ca ca.

 

Ca ca ngày ngày thủ thỉ tâm sự với nàng, kể cho nàng câu chuyện cổ, nỗ lực kéo nàng thoát khỏi thế giới nhỏ bé cô độc .

 

Nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì một vị ca ca song sinh. Bọn họ thể cảm nhận nỗi thống khổ lẫn niềm vui sướng của đối phương, dẫu chỉ là một thể nhưng thể đồng thời tồn tại hai loại cảm xúc khác biệt.

 

“Ca ca, dù tương lai xảy chuyện gì thì cả hai chúng đều đổi.” Sở Trường Sinh vươn ngón tay út.

 

Sở Hoằng Du vươn ngón tay ngoéo lấy ngón tay nàng, dịu dàng đáp: “Kiếp , chúng tiếp tục .”

 

“Đệ thấy ganh ghét, hừ!” Sở Hoằng Giác, phụ trách nâng vạt áo cưới ở phía , bực bội lên tiếng: “Hai thật là quá đáng, cứ mãi thủ thỉ tâm tình, gạt sang một bên! Kiếp , nữa, nhất định ca ca!”

 

Sở Trường Sinh đầu vươn ngón tay: “Được, kiếp sẽ hai ca ca!”

 

Sở Hoằng Giác thỏa mãn ngoéo tay với Sở Trường Sinh.

 

Vân Sơ bật lắc đầu.

 

Sở Dực cùng Vân Sơ đưa Sở Trường Sinh đến chính cổng Thái Hòa điện.

 

Long Phượng kiệu lớn của Mộ Dung gia chờ sẵn tại đó. Sở Hoằng Du và Sở Hoằng Giác cùng dìu Sở Trường Sinh kiệu hoa.

Phạm Khắc Hiếu

 

Khoảnh khắc tấm mành kiệu hoa rũ xuống, chóp mũi Sở Trường Sinh bỗng dưng cay cay, đau xót.

 

Dẫu phủ tân hôn ngay cạnh Hoàng cung, nhưng dù nàng cũng chính thức xuất giá. Tâm tình còn như , nàng kìm bật .

 

Nàng ngước Phụ mẫu, ca ca và đều đang nở nụ trấn an. Nàng tùy ý để giọt nước mắt lăn dài, bởi mặt , nàng chẳng cần che giấu cảm xúc chân thật của .

 

Kiệu hoa thong thả rời , dần dần khuất xa. Hốc mắt Vân Sơ cũng theo đó mà ửng đỏ, long lanh lệ.

 

Nữ nhi là tâm can bảo bối cả nhà nâng niu trong lòng bàn tay, nay gả , nào ai cha cảm thấy phiền muộn, xót xa?

 

“Nương, giờ đến lượt con .” Sở Hoằng Du nhẹ, trấn an mẫu : “Xin Phụ hoàng, Mẫu hậu chủ trì đại điển phong hậu cho con!”

 

Sở Dực đưa tay, chỉnh hỉ phục đỏ thẫm cho nhi tử, giọng trang trọng: “Từ hôm nay trở , con chính thức trở thành trưởng thành. Phụ mong con mang trong sự dũng mãnh của bậc hùng, trí tuệ của bậc hiền triết, và hành động quyết đoán của bậc quân tử, thành việc trọng yếu của quốc gia. Giang sơn thiên hạ đều là trách nhiệm đè nặng đôi vai con. Phụ tin tưởng tương lai của Đại Tấn sẽ còn phồn thịnh, huy hoàng hơn ngày hôm nay gấp bội.”

 

Sở Hoằng Du nghiêm cẩn cúi đầu: “Kính tuân, Phụ hoàng!”

 

“Nhất định lập gia thất mới xem là trưởng thành ?” Sở Hoằng Giác nghiêng đầu hỏi: “Vậy nếu cả đời con thành , sẽ hài tử mãi mãi ?”

 

“Đệ bớt hồ đồ !” Sở Hoằng Du khóe miệng khẽ nhếch: “Ta giao du với ít khuê các tiểu thư bên ngoài, còn nhận túi thơm thêu tặng đấy.”

 

Ngay lập tức, ánh mắt lạnh lùng của Sở Dực quét tới.

 

Sở Hoằng Giác rụt cổ , vội vàng thanh minh: “Đại ca, đừng bại hoại thanh danh của , thật sự vẫn còn là hài tử ngây thơ...”

 

Sở Dực đưa tay nhéo nhẹ vành tai tiểu tử , lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu còn dám hồ nháo như , sẽ hủy bỏ vương chước Yến Vương của con ngay lập tức.”

 

“Nhi thần , Phụ hoàng!” Sở Hoằng Giác vội vã né tránh bàn tay đùa giỡn , “Đại điển phong hậu sắp cử hành , chớ để lỡ giờ lành. Người mau chóng tiến cung thôi.”

 

Trước cổng điện Thái Hòa, Hà Tĩnh Như khoác lên cung phục Hoàng Hậu đỏ rực như lửa, ma ma và quan viên Lễ Bộ dìu dắt, uy nghi bước từng bước về phía Sở Hoằng Du.

 

Giờ lành đến, Hoàng Đế và Hoàng Hậu thành nghi thức. Đại Tấn từ nay chính thức nghênh đón vị Mẫu nghi Thiên hạ của .

 

Ngày đại hỉ của hoàng thất, Bộ Hộ ban bố chính sách: nông hộ Đại Tấn miễn bộ thuế má trong một năm. Vô bách tính hân hoan ca tụng, tiếng khen ngợi vang vọng khắp nơi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dich-mau-tro-ve-giao-duong-quy-tu-tri-gia-te-quoc/chuong-517.html.]

“Vị Thiên tử trẻ tuổi của chúng quả là nhân hậu, đại hôn mà vẫn quên nỗi cực nhọc của nông gia .”

 

“Xem năm nay chúng chẳng cần chịu cảnh bó gối thắt lưng nữa , quả là ân điển lớn lao. Tạ ơn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu! Đây chính là phúc phần của Đại Tấn .”

 

“Tạ bà tử , bà chẳng cần sầu lo nữa , năm nay nhất định sẽ đói kém.”

 

Tạ bà tử đầu tóc điểm sương, lưng còng gập thửa ruộng. Lau những giọt mồ hôi nhễ nhại, bà lão hướng ánh mắt về phía hoàng cung xa xăm.

 

Nếu Vân Sơ mặt ở đây, chắc chắn nàng sẽ nhận vị Tạ thái thái năm xưa, Nguyên thị.

 

Tai ương liên tiếp ập xuống, gánh nặng sinh kế khiến tấm lưng bà càng thêm còng gập, giờ trở thành một lão phụ nhân hết sức bình thường nơi thôn dã.

 

“Ôi chao, Tạ bà tử, đại tôn tử nhà bà gây náo loạn .” Người hàng xóm kề bên hảo tâm chạy tới thông báo việc nhà cho bà.

 

Nguyên thị vội vàng vác cuốc, cấp tốc chạy trở về nhà.

 

Giờ đây bà sống cùng hai tôn tử, Tạ Thế Duy và Tạ Thế Khang, lượt là đại tôn tử và tiểu tôn tử. Không một ai ở nơi đại tôn tử thật sự của bà tên là Tạ Thế An, cũng chẳng ai bà còn một tôn tử khác là Tạ Thế Doãn, càng hai tôn nữ là Tạ Phinh và Tạ Nhàn.

 

Đã từng , bà vô tình kể rằng từng dùng bữa chung bàn với đương kim Thái Hậu, liền đời nhạo hồi lâu, thậm chí còn cho rằng bà mắc chứng hồ đồ.

 

Ban đầu, nhờ sự che chở của Sơ nhi, bà đưa hai đứa tôn tử về cố trạch của Tạ gia tại Ký Châu, nhận về bộ điền sản của gia tộc.

 

Bởi vì Sơ nhi ngầm và công khai bảo vệ, tộc nhân Tạ gia căn bản dám manh động.

 

ngờ Duy ca nhi sa cờ bạc, phung phí hết gia sản trong nhà, thứ đều tan tành, khiến bà trở thành trò cho bộ tộc nhân Tạ gia.

 

Bất đắc dĩ, bà bán của cải và mấy căn nhà còn sót để lấy tiền, đưa Duy ca nhi tìm nơi ở mới, cấm túc trong nhà, cho phép ngoài đ.á.n.h bạc.

 

Cho dù Duy ca nhi tới tuổi thành , bà cũng dám hứa hôn cho , sợ hại đời thiếu nữ nhân gia.

 

Nguyên thị hớt hải về đến nhà, Tạ Thế Khang đang ở cửa, giọng hốt hoảng: “Nãi ơi, nhị ca tự đập đầu đến bật m.á.u .”

 

Nguyên thị vội vã chạy đến bên căn phòng khóa kín, bốn phía đều đóng ván gỗ. Tạ Thế Duy ở bên trong gầm rú như mãnh thú, giận dữ gào thét: “Mau thả ngoài! Ta ngoài!”

 

“Duy ca nhi, con hãy lời nãi . Gia đình chịu nổi thêm bất cứ biến cố nào nữa .” Nguyên thị ngừng gạt nước mắt, “Nãi nấu một bát mì cho con. Con ăn xong chúng sẽ bàn .”

 

nhà bếp nấu mì, bỏ đó một gói bột thuốc. Nấu xong, bà đưa bát mì đến chỗ khung cửa sổ của căn phòng đang khóa.

 

Tạ Thế Duy vì quá đói, lập tức bưng tô mì lên ăn ngấu nghiến. Vừa dứt bát, lập tức hôn mê bất tỉnh.

 

Lúc Nguyên thị mới mở cửa gỗ, cẩn thận dọn dẹp những vật dơ bẩn bên trong, đắp chăn cho Tạ Thế Duy xong liền bước . Cánh cửa tiếp tục khóa kỹ.

 

Bà bước ngoài, Tạ Thế Khang đang cạnh, nhẹ giọng bảo: “Khang ca nhi, con thấy ca ca con thế nào ? Con đừng bao giờ học theo nó. Cả đời nó e rằng chỉ thể trải qua trong căn phòng thấy ánh mặt trời thôi. Con khác biệt. Nhà chúng còn năm mẫu đất, chỉ cần thu hoạch thể tích góp chút tiền bạc. Vài năm tích góp là đủ sính lễ cưới vợ cho con.”

 

Tạ Thế Khang ngây thơ hỏi: “Sính lễ là vật gì ạ?”

 

“Chính là tiền để con cưới vợ.” Nguyên thị xoa đầu nó: “Đi thôi, nãi sẽ dạy con cày cấy.”

 

Khang ca nhi ngu ngơ một chút cũng chẳng hề gì, chỉ cần lời, ruộng là thể tồn tại.

 

Những tháng năm khốn khó trôi qua, con sống luôn hướng về tương lai.

 

Hai bước cánh đồng, lúa chín vàng óng ả lay động trong gió, hương thơm ngào ngạt lan tỏa. Vô nông dân đang cần mẫn cày cấy. Những đợt sóng lúa cuộn trào theo gió bay xa tít tắp.

 

Xuân gió nhẹ, hạ mưa rào.

 

Thu sương mờ, đông tuyết trắng.

 

Đây là một năm bội thu, một năm chứng kiến cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.

 

HẾT.

Loading...