Sáng hôm  khi ăn sáng, Thương Hoài Nam  hỏi. Nhìn cái vẻ mặt cáo già đó mà  tức điên.
Đồ đàn ông khốn nạn.
"Không  ai , lúc đầu còn  vẻ đạo mạo, từ chối em, đúng là quân tử giả tạo."
Thương Hoài Nam bật : "Anh thật   em nghĩ  nữa, em cứ như trò đùa ,    em  hối hận ."
"Được   , là  của em, em sai hết,  ?"  trừng mắt, "Biết    thèm đến."
"Thấy ,    sai ?" Thương Hoài Nam bất đắc dĩ ,   chút cưng chiều.
 ngẩng cổ: "Em     ? Anh cứ thích bắt  em,    chuyện với  chắc em   sẵn bản thảo,   phép  sai một chữ đúng ?"
Thương Hoài Nam đưa cho  một ly sữa: "Uống ."
"Vâng, ba."
"Em  gì?" Ánh mắt  bỗng sáng lên.
Đồ biến thái!
"Anh   chứ?"
"Dù   cũng là đồ biến thái!"
Công việc bên phía Thương Hoài Nam vẫn  xong,  còn    nên đành tự   về. Anh  tiễn  đến ga tàu cao tốc.
"Xuống tàu thì gọi cho  một cuộc. Tối nay đừng về nhà trọ của em nữa, về nhà . Về đến nơi nhớ gọi cho  thêm cuộc nữa..."
"Biết   ,  nhắc bao nhiêu  ."  đẩy   , "Anh mau  ."
Thương Hoài Nam  : "Vậy   thật đấy, bye bye."
"Ê, đợi ."  kéo  , nhón chân hôn  một cái.
Thấy vành tai  đỏ ửng,  hài lòng nở nụ   lên tàu.
Anh  đó   .  gửi  một nụ hôn gió.
Tàu bắt đầu chạy, Thương Hoài Nam dần dần biến mất khỏi tầm mắt .
Anh   mua vé mới   sân ga, chỉ để tiễn  một đoạn, thật  thì cũng  cần thiết đến mức đó.
 trong lòng  vẫn ngọt ngào như mật.
Hai năm ,   vẫn   đổi gì cả, thật tuyệt.
Vậy mà   lãng phí tận hai năm trời.
8.
Thứ hai  ,    tên đầu hói mắng.
 thật  hiểu nổi,    lúc nào cũng   mắt với ?
"Cô trợn mắt    gì? Không phục ? Không phục thì lên  trưởng bộ phận , cô sa thải  luôn !"
Anh  nghĩ    chắc?
"Cái ghế trưởng bộ phận đó  cứ  yên ,  còn trẻ,  vội.  sẽ mang phương án về sửa ."  ôm tài liệu   ngoài.
Không tức giận.
Còn  Thương Hoài Nam cơ mà.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện   lành với  ,   thấy vui vẻ, bao nhiêu ấm ức cũng nuốt trôi hết.
  thức đêm sửa phương án, nhưng   là ở nhà sửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/di-tu-van-ve-quyen-nuoi-con-toi-gap-lai-ban-trai-cu/chuong-7.html.]
Đột nhiên chuông cửa vang lên.  chạy ,  qua mắt mèo,  lập tức mở cửa, lao  lòng Thương Hoài Nam.
"Tránh ,     lạnh." Thương Hoài Nam  nhà, đóng cửa , cúi đầu  chân : "Không mang dép, cũng chẳng  tất, mau mang !"
Vừa về  mắng  .
"Sao giờ  còn  ngủ?" Anh nghiêm giọng hỏi, như đang trách .
  mang dép: "Vậy  đến muộn thế  gì? Cũng  gọi điện, nhỡ em ngủ  thì ?"
"Anh chỉ định ghé xem thôi, thấy đèn còn sáng." Thương Hoài Nam cởi áo khoác, "Đang  thêm ?"
"Ừ, sửa phương án."  kéo   phòng ngủ, chỉ  máy tính, "Sắp xong ,  xem thử ."
 học thiết kế nội thất, tuy Thương Hoài Nam học luật, nhưng ít nhiều cũng  thể cho  vài ý kiến.
Thật   chỉ  nội thất, các sự kiện của công ty, trung tâm thương mại chúng  cũng nhận.
Phương án   là thiết kế sân khấu cho một buổi đấu giá quy mô lớn.
Thương Hoài Nam xem xong thì chỉ  vấn đề: "Thiết kế của em  lấn át nhân vật chính. Mà kiểu hội trường  thì trọng điểm  là vật phẩm đấu giá chứ   bối cảnh."
Nói thật, một  ngoài ngành mà  hiểu như , cũng giỏi đấy.
"Trưởng bộ phận cũng  thế,  mà  chịu  thẳng với em."
 dựa  gợi ý của Thương Hoài Nam sửa  phương án, sáng hôm  mang đến cho trưởng bộ phận xem.
Xem xong,     ,  vẻ  tin nổi: "Đây thật sự là cô ?"
"Tất nhiên."
Trưởng bộ phận đặt phương án lên bàn: "Tiểu Ôn, cô  khuyết điểm lớn nhất của cô là gì ? Là cô quá nông cạn, cứ thích  mấy thứ màu mè hoa mỹ,   bỏ qua bản chất của vấn đề."
"!!"
Nông cạn?  nông cạn?
"     , cứ tiếp tục như thế,  lâu nữa cô sẽ  lên  trưởng bộ phận." Anh  cuối cùng cũng nở nụ  với .
Nụ   là từ tâm mà . Thì  là ...
"Trưởng bộ phận,  đây  cứ mắng  mãi,  chịu  rõ  sai, là để  tự tìm  khuyết điểm đúng ?"
"Không thì ?  ngày nào cũng nhằm  một cô gái trẻ như cô để  gì?"
Nghe cũng  lý.
 sẽ  gọi   là lão hói nữa.
"Cảm ơn trưởng bộ phận ạ!"
Về  chỗ ,  lập tức nhắn WeChat cho Thương Hoài Nam, báo rằng bản phương án của    duyệt.
Anh  gửi cho  một sticker "Chúc mừng".
Chỉ thế thôi á? Thật nhạt nhẽo.
"Tức là   vui mừng giùm em ?"  gửi tin nhắn thoại hỏi.
Thương Hoài Nam: "Thế em còn   vui mừng thế nào nữa?"
Quất Tử
"Em chốt  phương án  là  thưởng đó, tối nay ăn mừng ,    thưởng cho em một chút."
Thương Hoài Nam: "Được."
Tối đó ăn xong,  đường về, Thương Hoài Nam hỏi : "Em  thưởng gì?"
 ghé sát tai  thì thầm vài câu.
Thương Hoài Nam  vui: "Đây mà là thưởng nhỏ ?"