Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 423
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:42:55
Lượt xem: 30
Chương 423:
Diêm Vương Lệnh được phục hồi không còn tỏa ra âm khí như trước, mà trong bề ngoài lại rất bình thường. Hàn Hướng Nhu cất Diêm Vương Lệnh bị vỡ một góc vào túi, đúng lúc này Trương Chiêu Dục mở điện thoại, nói các chưởng môn đã đến đông đủ và sẽ cùng nhau đến Thập Thủy để xem xét. Một lần nữa đến núi, trận tụ âm đã không còn, giếng nước trong bình thường nằm lặng lẽ trên sườn núi. Giếng nước vẫn trong tình trạng khô cạn, ở giữa giếng có một cánh cửa đá, bên trong là một đường hầm dài. Từng người một đi vào giếng nước và bước vào cánh cửa đá, đường hầm dài vẫn còn lưu lại một số âm khí, chiếc hộp đá vẫn ở trạng thái mở, chỉ là bên trong không có gì cả.
Nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này đều có chút lo lắng, có người thẳng thắn nói: “Cục trưởng Lý, tình huống này ông gọi chúng tôi đến có ích gì? Với chút manh mối thế này ông bảo chúng tôi phải tìm quỷ vương ở đâu?”
Hàn Hướng Nhu nhìn quanh, cuối cùng dừng lại bên chiếc hộp đá, đột nhiên rút ra một lá bùa phá trận. Sau một tiếng "ầm", chiếc hộp đá mở ra một lối đi rộng chừng một người, bên dưới là một cầu thang dài, không biết dẫn đến đâu.
Thấy lối đi này, nhiều người trở nên nghiêm trọng, còn những người của Cục điều tra sự kiện linh dị thì đỏ mặt vì xấu hổ. Từ khi xảy ra sự việc, họ đã phái không ít người đến đây điều tra, nhưng không ai phát hiện ra ở đây có trận pháp. Nếu không có chưởng môn Hàn, có lẽ họ đã bỏ lỡ manh mối quan trọng này.
Lý Hải Lượng cúi người nhìn vào trong, tối om không thấy rõ tình hình bên trong: “Các người nói xem, đường này sẽ dẫn đến đâu?”
“Tôi đã từng thấy một cầu thang tương tự.” Hàn Hướng Nhu lấy dây thắt tóc từ trong túi ra buộc tóc lên, rồi nhảy vào hộp đá trước: “Nơi đó dẫn đến âm tào địa phủ.”
Nghe bốn chữ " m tào địa phủ", tất cả mọi người đều lạnh người, Lý Hải Lượng định hỏi kỹ hơn thì Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên đã vào trong. Các thiên sư khác bỗng chốc ngẩn ra. Ê cái đó là âm tào địa phủ mà, có thể thương lượng chút không? Cứ thế mà nhảy xuống vậy thôi đó hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-423.html.]
TBC
Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng của Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên đã biến mất, Trương Tịnh Nguyên của Thiên Sư Phủ núi Lông Hổ thấy vậy thì gọi đệ tử của mình đi theo, đạo trưởng Minh Dương của núi Thanh Vân, đạo trưởng Trường Minh của cung Thanh Dương, và chân nhân Tùng Hạc của núi Võ Đang cũng xuống theo.
Lý Hải Lượng vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy các thiên sư có tiếng tăm trong giới huyền môn đều xuống theo, ông ta lập tức cuống cuồng dậm chân. Mặc dù ông ta cũng là người trong giới huyền môn, nhưng bao năm qua ở vị trí cao, làm quan thì còn được, chứ bảo ông ta bắt ma, phá trận gì đó, có lẽ ông còn không bằng một thiên sư nhỏ bé bình thường. Đừng nói đến âm tào địa phủ, chỉ riêng âm khí trong chiếc hộp này cũng khiến ông ta chịu không nổi.Lý Hải Lượng không dám vào, một số thiên sư tự biết khả năng mình yếu kém cũng không dám mạo hiểm, nhóm này ngượng ngùng nhìn nhau, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Không so bì được với Hàn Hướng Nhu trẻ tuổi thì thôi, người đàn ông bên cạnh cô ấy dường như cũng mới vào giới huyền môn không lâu, lại dám xong vào mà không hề e ngại. Không biết môn phái Thiên Nhất dạy dỗ đệ tử thế nào mà bất cứ ai ra ngoài cũng khiến người khác ghen tị.
Lý Hải Lượng không dám vào, nhưng Chương Hàn và Trương Chiêu Dục thì không thể lùi bước. Vào địa phủ có thể gặp nguy hiểm c.h.ế.t người, nhưng không thể nhìn các môn phái khác xuống mà Cục điều tra sự kiện linh dị lại không có ai. Như thế thì quá mất mặt.Chương Hàn tiến đến chào Lý Hải Lượng: “Cục trưởng, tôi và Trương Chiêu Dục sẽ xuống xem xét.”
Lý Hải Lượng gật đầu hài lòng, không quên dặn dò: “An toàn là trên hết, tôi nghe nói phái Thiên Nhất dùng toàn bùa tốt nhất, nếu dưới đó không chịu nổi thì hãy mua vài lá bùa của cô ấy, bất kể giá nào cũng phải giữ mạng.”Chương Hàn và Trương Chiêu Dục nghe vậy đều cảm thấy ấm lòng, đáp một tiếng rồi nhanh chóng xuống cầu thang, cố gắng đuổi kịp các đạo trưởng phía trước, trong khi Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên đã biến mất.
Trương Chiêu Dục thấy vậy vội chạy vài bước, nhìn cầu thang tối om không thấy tận cùng, có chút hoảng hốt: “Đạo hữu Hàn đi nhanh quá, mới chốc lát đã không thấy bóng dáng.”Trương Tịnh Nguyên lấy ra một la bàn từ trong ngực, bấm đốt ngón tay tính toán vị trí rồi vẫy phất trần: “Chúng ta tiếp tục đi xuống xem sao.”
——Lúc này Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên đang đứng trước một cánh cửa lớn màu đen, cao chừng 7 - 8 mét. Trên cửa vẽ những quái vật gớm ghiếc, thoang thoảng mùi m.á.u tanh, thoạt nhìn không tốt đẹp gì.
Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu quan sát một lúc, rồi lấy chuỗi hạt từ tay ra ném về phía cửa lớn. Chuỗi hạt làm từ gỗ bị thiên lôi đánh thì đập mạnh vào cửa lớn, phát ra tiếng “rầm” thật to, cánh cửa kêu “két” một tiếng mở ra một khe hở chỉ đủ cho một người đi qua.