Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 420
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:41:35
Lượt xem: 35
Chương 420:
"Không..." Hàn Hướng Nhu vừa định mở lời thì Cố Bách Nhiên đã giơ ngón tay chặn trước môi đỏ của cô: "Đừng nói không, chuyện lớn như vậy anh nhất định phải ở bên cạnh em, mặc dù pháp thuật của anh không cao thâm bằng em, nhưng dương khí của anh là khắc tinh của chúng, nếu thật sự có chuyện gì, anh có thể đỡ cho em." Hàn Hướng Nhu ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen sáng của Cố Bách Nhiên: "Mặc dù dương khí của anh rất mạnh, nhưng chúng ta đối mặt không phải là cô hồn hoang dã, mà là quỷ vương vô cùng mạnh mẽ, lần này có lẽ ngay cả em cũng có thể bị thương." Cố Bách Nhiên mỉm cười: "Em lo lắng cho anh sao? Yên tâm, anh đã chuẩn bị bùa hộ mệnh rồi, sẽ không sao đâu. Em chỉ cần tập trung giải quyết chuyện giếng nước, những chuyện khác cứ để anh lo."
Hàn Hướng Nhu nhìn Cố Bách Nhiên, trong lòng cảm thấy ấm áp. Có Cố Bách Nhiên ở bên cạnh, cô bỗng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
Cố Bách Nhiên cúi đầu nhìn cô, trên mặt mang vẻ kiên định không thể nghi ngờ: "Chính vì vậy mà anh mới càng phải đi."
"Được rồi." Hàn Hướng Nhu nhượng bộ: "Ngày mai mười giờ chúng ta gặp nhau ở sân bay."
Cố Bách Nhiên nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai tưởng chừng mảnh mai của Hàn Hướng Nhũ, trên mặt mang vẻ thương xót: "Về nhà sớm thu dọn chuẩn bị đi nhé, trước khi đi thắp hương cho tổ sư gia."
Hàn Hướng Nhu rời khỏi công ty liền lái xe về nhà chào hỏi Lưu Thục Cầm một tiếng rồi vào phòng vẽ bùa, cho đến khi ba lô của mình căng phồng lên, cô mới đặt cây bút vẽ xuống. Hàn Hướng Nhu xoa bóp cổ tay nhức mỏi, cô đi ra ngoài gõ cửa phòng tổ sư gia bên cạnh, sau đó đẩy cửa bước vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-420.html.]
Tổ sư gia dường như đã đoán trước được cô sẽ đến, hiếm khi không chơi game mà khoanh chân ngồi bên cửa sổ uống trà. Hàn Hướng Nhu nhìn thấy đối diện tổ sư gia cũng có một chiếc tách trà tinh xảo, lập tức vui vẻ chạy đến, cầm lên uống cạn: "Tổ sư gia, trà của ngài thật ngon ạ."
Tổ sư gia từ tốn rót trà cho bản thân: "Con đã đồng ý đến thủ đô rồi à?"
TBC
"Vâng." Hàn Hướng Nhu đợi tổ sư gia rót trà xong thì tự giác rót trà cho bản thân: "Chẳng phải ngài nói rằng sớm muộn gì con cũng phải đánh nhau với Quỷ Vương sao? Loại chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết, đánh sớm cho xong sớm, không thì con cứ lo lắng về chuyện này."Tổ sư gia bật cười trước lời nói của Hàn Hướng Nhu: "Con quả là phóng khoáng."Hàn Hướng Nhu nghe vậy chỉ cười khúc khích: "Chẳng phải là con thừa hưởng phong thái của ngài sao? Có phải là có khí chất cao nhân lắm không."
"Chỉ biết nịnh hót." Tổ sư gia lật tay một cái, một chiếc mai rùa cổ kính xuất hiện trong lòng bàn tay: "Đây là mai rùa của ta dùng trước đây, bây giờ truyền lại cho con."Hai mắt Hàn Hướng Nhu sáng rực đón lấy, vừa cầm vào đã cảm nhận được sự khác biệt của mai rùa này, linh khí dồi dào bên trong chẳng thua kém gì một pháp khí cao cấp: "Tổ sư gia, mai rùa này chắc hẳn rất linh nghiệm phải không ạ?""Cũng tạm được." Tổ sư gia nhàn nhạt nói: "Lúc trước ta chính là dùng mai rùa này bói thêm một quẻ, cho nên mới để lại một tia thần thức trước khi phi thăng."
"Ngài thật thông minh, nếu không phải ngài giữ lại thần thức, làm sao có thể nhìn thấy con phát triển phái Thiên Nhất." Hàn Hướng Nhu rất khéo nịnh nọt tổ sư gia, đem mai rùa đặt vào trong tay ông ấy, vui vẻ xoa xoa.Tổ sư gia khẽ cười khẩy: "Bốn người mà ba con quỷ, phát huy thế nào được?"Hàn Hướng Nhu ngượng ngùng cười: "Trước đây chúng con không có điều kiện mà. Hơn nữa, phái Thiên Nhất chúng con khác với các phái khác, chú trọng chất lượng hơn số lượng."
Tổ sư gia nhấp một ngụm trà: "Thôi được rồi, con đi lo việc của mình đi. Ngày mai trước khi đi, nhớ mang theo cành đào trong phòng con."Hàn Hướng Nhu mơ màng bước ra khỏi phòng tổ sư gia, trở về phòng ngủ của mình, nhìn về phía cành đào. Cành đào này là lần trước khi ra khỏi địa phủ, tổ sư gia đã phát hiện ra ở chợ quỷ, lúc đó thuận tay đưa cho cô và dặn dò cô phải chăm sóc nó cẩn thận. Nói cũng lạ, lúc đó khi Hàn Hướng Nhu mang cành đào về, trên cành đã nở một vài bông hoa, cô tiện tay cắm vào bình hoa, mấy tháng trôi qua mà hoa đào vẫn tươi tắn rực rỡ, không hề có dấu hiệu tàn úa.Hàn Hướng Nhu ôm bình hoa trong lòng ngắm nhìn hồi lâu, vẫn không nhịn được gõ cửa phòng tổ sư gia: "Tổ sư gia, mai con có nên mang bình hoa lên máy bay không ạ?"
Tổ sư gia đã ngồi trước máy tính, thanh lịch liếc mắt, chỉ vào bình hoa, bình hoa đột nhiên biến mất, trong tay Hàn Hướng Nhu chỉ còn lại một cành đào đơn độc: "Cứ mang theo như vậy."Hàn Hướng Nhu nắm lấy cành cây thô ráp vung vẩy một cái, bối rối gãi đầu: "Chẳng lẽ luyện thành gậy củi?"