Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 402
Cập nhật lúc: 2024-11-14 09:29:08
Lượt xem: 33
Chương 402:
“Hay gọi là Giấy Giấy nhỉ?“ Vừa dứt lời, Tiểu Giấy đã nghe thấy tiếng phàn nàn trong lòng Hàn Hướng Nhu: “Còn không gọi Tiểu Giấy!” “Hay gọi là Tiêu Hoàng? Hoặc A Hoàng? Váy của em màu vàng mà!“
Tiểu Giấy vui vẻ kéo tà váy xoay một vòng. Hàn Hướng Nhu nhìn cô gái có khuôn mặt có vài phần giống mình mà lại ngốc nghếch, bỗng thấy hơi mệt mỏi: “Thật ra A Hoàng, Tiểu Hoàng gì cũng không hay bằng Tiểu Giấy, hay gọi em tà Hoàng Ngọc đi, cũng hợp với váy em nữa.”
Tiểu Giấy vui vẻ gật đầu, quay lại đóng cửa, chỉ tay về phía sau: “Em vừa nghe thấy tiếng người nói chuyện bên kia.”
Hai người một giấy luồn qua khe cửa, nhìn thấy bên trong có vài người hầu đang bưng bê rượu ngon thức ăn ngon qua lại, trong đó có một quản gia ra vẻ nghiêm túc đang ra lệnh: “Nhanh mang rượu thịt đến cho lão gia!”
Nhìn thấy người giấy giống mình, Hoàng Ngọc nhịn không được cười khúc khích: “Ở đây cũng náo nhiệt nhỉ.”
Nghe tiếng động, tất cả người hầu đều dừng bước, bưng đồ nhìn họ với vẻ mặt ngơ ngác: “Các ngươi là ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-402.html.]
Hoàng Ngọc nhìn họ một lượt, lộ rõ vẻ mặt khinh thường: “Đều là người giấy mà sao các ngươi đều một khuôn mặt, chẳng có biểu cảm gì cả, ai làm ra các ngươi vậy? Hỏng việc quá!”
Nhìn đôi mắt linh hoạt của Hoàng Ngọc, vài người giấy nhìn nhau, cúi đầu xuống buồn bã.
Quản gia là người giấy thấy người của mình bị người ngoài mặt dày mỉa mai, vô cùng tức giận, đi đến quát hỏi: “Các ngươi từ đâu vào đây? Phủ họ Hà không chào đón người ngoài, nếu muốn ngủ trọ thì đi hỏi nhà khác.”
Hàn Hướng Nhu khoanh tay nhìn họ: “Không ngủ trọ, đến tìm hỏi ông Hà Bá Hộ vài chuyện.”Nghe Hàn Hướng Nhu gọi tên Hà Bá Hộ, quản gia người giấy có vẻ do dự nhìn cô một lúc, do dự hồi lâu vẫn lắc đầu: “Lão gia dặn chúng tôi không được phép quấy rầy ông ấy.”Hàn Hướng Nhu mỉm cười, giơ tay bấm quyết, một ngọn lửa từ đầu ngón tay bay ra lơ lửng trong không trung: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt hả? Đốt các ngươi thành tro bụi ta vẫn tìm được Hà Bá Hộ của các ngươi.”Nghe lời đe dọa, những người giấy nhất thời hoảng loạn, sau đó đều chạy về một hướng, túm lấy nhau chặn kín cánh cửa trăng tròn dẫn ra khu vườn, ra vẻ muốn ngăn họ ở bên ngoài.
TBC
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Hướng Nhu bật cười. Ban đầu, họ không biết phải đi theo con đường nào trong số năm sáu con đường này, nhưng giờ thì không cần phải đoán nữa, những người giấy đã trực tiếp chỉ đường cho họ.Nhìn những người giấy ngốc nghếch này, Hàn Hướng Nhu không nỡ lòng đốt chúng. Cô bèn niệm chú, vung tay tạo ra một cơn gió nhẹ, thổi bay những con rối giấy cùng với các món ăn ngon trên tay chúng lên ngọn cây.Hoàng Ngọc vui vẻ ngước nhìn hình dạng của chúng, cười tít mắt: "Lần sau chưởng môn cho em sợi dây, em sẽ buộc chúng lại với nhau để thả diều."Hàn Hướng Nhu nhìn thân hình mảnh mai của Hoàng Ngọc, lắc đầu nhắc nhở: "Em cũng là người giấy đấy thôi, em không sợ bị gió thổi bay à?"
Hoàng Ngọc gãi đầu cười khúc khích, nhảy nhót đi trước. Hàn Hướng Nhu đi theo sau, với vẻ mặt lo lắng như một người mẹ già, lắc đầu thở dài, dùng khuỷu tay khẽ thúc vào bụng Cố Bách Nhiên: "Anh có thấy người giấy của em hơi ngốc không?"Cố Bách Nhiên cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Thật ra cũng khá dễ thương, có lúc giống em đấy."Mãi đến khi đi được vài bước, Hàn Hướng Nhu mới nhận ra ý của Cố Bách Nhiên, cô vung tay vồ lấy anh: "Anh nói vòng vo để chê em ngốc à?"Cố Bách Nhiên bật cười, thuận thế ôm lấy Hàn Hướng Nhu đang lao tới, đưa tay vuốt ve mái tóc xoăn của cô: "Anh nào có nói vòng vo, anh chỉ đang nói sự thật với em thôi."
Lúc này, Hàn Hướng Nhu đang trong vòng tay Cố Bách Nhiên, lòng bàn tay áp sát vào n.g.ự.c anh, ngay cả qua lớp áo sơ mi cũng có thể cảm nhận được sự săn chắc và đàn hồi của cơ bắp. Mà dương khí khác biệt của Cố Bách Nhiên như ánh nắng mặt trời chói chang bao trùm lấy Hàn Hướng Nhu, xâm chiếm từng lỗ chân lông của cô, khiến mặt cô đỏ bừng và tim đập nhanh.“Bao giờ tình cảm của chúng ta mới đạt đến mức ‘nước chảy thành sông’ theo ý anh vậy?” Giọng nói trầm ấm và đầy thu hút của Cố Bách Nhiên vang lên bên tai Hàn Hướng Nhu, khẽ khàng khơi gợi sự rung động trong trái tim cô.Gương mặt của Hàn Hướng Nhu dần dần phủ lên màu hoa đào tươi đẹp, đôi môi tỏa sáng ánh quyến rũ, khiến tâm trí của Cố Bách Nhiên bắt đầu nóng bỏng. Mặc dù đầy ngàn suy nghĩ, nhưng trong tình hình Hàn Hướng Nhu chưa đồng ý, Cố Bách Nhiên không dám động tới người đẹp, chỉ có thể cẩn thận đỡ lưng cô, giống như đang ôm một vật quý hiếm, không dám quá chặt mà cũng không muốn buông ra, chỉ ôm nhẹ cô dựa vào người mình, hai người đối mặt nhau, dường như có thể đứng ở đây mãi mãi.