Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 378
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:46:15
Lượt xem: 46
Chương 378:
Miêu Thụy lấy một cái tọ nhỏ trong túi ra đưa cho Miêu Nam, anh ta vội nhận lấy rồi bóp ra một lượng lớn thuốc mỡ màu xanh bôi lên cánh tay và mu bàn tay, lúc này biểu cảm trên mặt mới đỡ khó coi hơn. Hàn Hướng Nhu nắm tay Trương Hân đi tới, cô nhìn hai người kia với vẻ mặt không tốt: “Hai người một người hạ cổ bạn tôi còn một người nhiều lần muốn ra tay, rốt cuộc tà muốn làm gì? Cô ấy đào mộ tổ tiên hai người hay đã làm gì? Tại sao lại gây tai họa tên người cô ấy?” Miêu Nam tự biết bản thân không phải là đối thủ của Hàn Hướng Nhu nhưng anh ta vẫn không chịu nói gì, Miêu Thụy nhìn kỹ cô với ánh mắt hơi u ám: “Cô tà ai?”
Hàn Hướng Nhu cười nhẹ: “Phái Thiên Nhất Hàn Hướng Nhu.”
Trên mặt Miêu Thụy thoáng qua vẻ khiếp sợ: “Cô chính là chưởng môn Hàn Hướng Nhu của phái Thiên Nhất?”
Hàn Hướng Nhu sờ sờ vòng tay: “Nếu như đã biết tên của tôi thì chắc hẳn cũng biết nguyên tắc làm việc của tôi, đừng ép tôi ra tay bắt nạt người khác.”
Ánh mắt của Miêu Thụy không khỏi liếc nhìn trên tay của Hàn Hướng Nhu như muốn xác nhận thân phận của cô. Hàn Hướng Nhu cười lạnh, cô lật cổ tay, chiếc vòng tay gỗ bị sét đánh bay lên không trung hóa thành một thanh kiếm gỗ rơi vào tay cô.
Hàn Hướng Nhu cầm kiếm trong tay, cô kề kiếm gỗ vào cổ họng Miêu Thụy, cười như không cười nhìn cô ta: “Tôi cảnh cáo cô, cô đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-378.html.]
Cảm nhận được áp lực của sấm sét đang đến gần, Miêu Thụy cứng người không dám cử động. Hàn Hướng Nhu cười lạnh thu kiếm gỗ lại, kiếm gỗ biến thành viên ngọc tự động vòng qua cổ tay của cô.
TBC
Miêu Thụy lập tức lùi lại hai bước, trong như thể bị sốc, cô ta hít sâu vài hơi mới chậm rãi nói.
“Chúng tôi là người của Miêu tộc, bởi vì tổ tiên của chúng tôi phát triển vu thuật có sự khác biệt với các trưởng lão khác nên đã dẫn một nhánh trong tộc tới một vùng núi sâu trong tỉnh, từ đây chúng tôi không còn tiếp xúc với thế giới bên ngoài nữa.”Hàn Hướng Nhu cũng biết có một số ngôi làng cổ có truyền thống như vậy nhưng nó không phù hợp với tình hình của Miêu Nam và Miêu Thụy. Một người được đi học đại học ở bên ngoài còn một người lại biết đến danh hiệu của Hàn Hướng Nhu, không hề khép kín như Miêu Thụy nói.Dường như nhìn thấu sự nghi ngờ của Hàn Hướng Nhu, Miêu Thụy cười khổ: “Năm đó, trong tộc có quy định cấm kết hôn với người ngoài làng nhưng nhánh tộc di cư năm đó chỉ có hơn trăm người, thậm chí hôn nhân cận thân cũng không thể vượt quá ba đời nên trong tộc chỉ đành nới lỏng quy tắc và cho phép kết hôn với người ngoài làng. Nhưng cho dù kết hôn hay không thì đối phương cũng phải đến sinh sống chung trong thôn và phải nghiêm chỉnh chấp hành nội quy của tộc chúng ta.”Nghe vậy, Hàn Hướng Nhu bật cười: “Tộc của các người có mỏ vàng sao?”
Miêu Thụy không hiểu lời mỉa mai của Hàn Hướng Nhu nhưng cũng biết đó không phải là lời khen nên cô ta chỉ có thể lúng túng trả lời: “Vu thuật trong tộc của chúng tôi không thể truyền ra ngoài, chỉ như vậy thôi.”Hàn Hướng Nhu không đưa ra bình luận so sánh gì, cô chỉ thản nhiên nói: “Nói vào vấn đề chính đi.”Miêu Thụy cười khổ nói: “Mấy chục năm trước, mấy thôn gần chúng tôi liên tục phải di dời. Trưởng lão trong tộc chúng tôi nảy ra ý tưởng muốn nhận trẻ mồ côi từ tộc khác để kết hôn với những người trẻ trong tộc.”Nhất thời Hàn Hướng Nhu hiểu ra, cô chỉ về phía Miêu Nam và hỏi: “Anh ta chính là đứa trẻ mà người trong tộc nhận nuôi đúng không?”
“Đúng vậy, lúc Miêu Nam vào trong tộc đã 12 tuổi và được giao cho nhà Đại trưởng lão nuôi dưỡng. Quy tắc trong tộc là đứa trẻ không phải người trong tộc không thể học vu thuật nên chỉ đành đưa bọn họ đi học ở các thị trấn lân cận. Bởi vì sự tồn tại của bọn họ nên tộc của chúng tôi không còn xa cách với thế giới bên ngoài như xưa nữa, dần dần trong thôn cũng tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn và những đứa trẻ trong tộc cũng phải rời núi đi tiếp nhận giáo dục cơ bản.”Miêu Thụy liếc nhìn Miêu Nam yên lặng không nói gì, giọng điệu hơi thấp: “Miêu Nam trong đẹp nhất và cũng là người thông minh nhất nên tộc trưởng đã chọn anh ấy làm chồng cho tôi.”Hàn Hướng Nhu nhướng mày: “Cô ở trong tộc có gì đặc biệt sao?”“Tôi là thánh nữ trong tộc.” Trong giọng nói của Miêu Thụy có vẻ kiêu ngạo nhưng dường như Hàn Hướng Nhu không nghe thấy, cô lạnh lùng nhắc nhở: “Nói vào điểm chính đi.”
Miêu Thụy bị đánh bại nhìn Hàn Hướng Nhu: “Năm đó, khi Miêu Nam thi lên đại học, vốn dĩ tộc trưởng không muốn để anh ấy đi vì sợ anh ấy không muốn quay về làng nữa. Nhưng Miêu Nam vừa thông minh vừa học giỏi nên đã thi đỗ đại học hàng đầu ở Bắc Kinh, nếu như từ bỏ thì thật đáng tiếc nên tôi và đại trưởng lão đã ra mặt cầu xin cho anh ấy, cầu xin tộc trưởng cho anh ấy được đi học trở lại.”