Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:45:02
Lượt xem: 35
Chương 374:
“Không biết, bên trong có kết giới nên bọn chúng không ra được.“ Hàn Hướng Nhu thả viên ngọc vào trong túi xách, Trương Hân nhân cơ hội nhìn vào trong túi xách. Bên trong chiếc túi lớn chứa một đống bùa còn có mấy món đồ lạ, thậm chí còn có cả son môi và phấn phủ mà các cô gái hay sử dụng, các món đồ đa dạng đến mức khiến người ta không nói nên lời.
Thấy những thứ hiếm có kỳ lạ kia, Trương Hân nhớ lại thời đại học Hàn Hướng Nhu chưa từng để cho các cô ấy động vào túi xách và cũng không bao giờ để túi rời khỏi người, vốn đĩ Hàn Hướng Nhu tà thiên sư, chỉ là bây giờ cô ấy mới biết. Trương Hân nhấp một ngụm đồ uống, cô ấy tò mò hỏi: “Nhu Nhu, mình nhớ khi Trần Thần nói chơi bút tiên hồi năm ba đại học, khi ấy trong cậu khá sợ hãi, vì sao cậu không chịu để cho bọn mình chơi?”
“Không phải là mình sợ mà là mình sợ các cậu nghiện sẽ tìm người khác chơi cùng. Nếu như thật sự triệu hồi ra ác quỷ thì thật sự có thể dẫn đến mất mạng đấy.” Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ nói: “May mà có mình ở bên cạnh, nếu không có mình thì chắc chắn các cậu sẽ không đối phó được. Lỡ như có quỷ tới thì nó nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t một người trong số các cậu.”
Trương Hân sợ đến toát mồ hôi: “Mình nhớ sau đó hàng năm cậu đều tặng bùa hộ mệnh cho bọn mình.”
“Đúng vậy, mình sợ các cậu tự sát sau lưng mình!” Hàn Hướng Nhu cười híp mắt nói: “Cũng may mà các cậu chỉ vừa mới nói tới, mấy ngày sau đã quên đi chuyện này, nếu không mình thật sự lo lắng.”
Trương Hân nhớ lại vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu khi đó, cô ấy bật cười: “Lẽ ra lúc đó cậu nên nói thẳng với bọn mình.”
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-374.html.]
“Mình sợ các cậu sợ.” Hàn Hướng Nhu buồn bã thở dài: “Khi mình còn ở quê, ở đó bạn bè cùng tuổi không chơi với mình cũng vì sợ những thứ này, mình cũng không muốn mất đi những người bạn như các cậu.”
Nghe vậy, trong lòng Trương Hân cảm thấy chua xót, cô ấy đặt tay lên tay Hàn Hướng Nhu: “Cậu sẽ không mất đi bọn mình đâu, đã nói là làm bạn cả đời mà!”
Hàn Hướng Nhu cắn ống hút, cười ha ha: “Mình biết rồi.”
Hai người trò chuyện hơn nửa tiếng, khách hàng chậm rãi vào nhà hàng. Trương Hân gửi tin nhắn Wechat cho Miêu Nam hỏi anh ta đang ở đâu, một lát sau anh ta mới nhắn lại nói vừa xuống khỏi tàu điện ngầm.Trương Hân tắt điện thoại, cô ấy hơi căng thẳng nhìn Hàn Hướng Nhu: “Anh ấy đến rồi.”“Không sao đâu.” Hàn Hướng Nhu đứng dậy rồi nhẹ nhàng ôm Trương Hân: “Mình ở ngay bên cạnh cậu mà, cậu cứ yên tâm.”Hàn Hướng Nhu bưng đồ uống quay trở lại chỗ ngồi của mình. Khoảng 10 phút sau, có một thanh niên vội vã chạy vào, đến khi nhìn thấy Trương Hân mới đi chậm lại, trên mặt mang theo nụ cười áy náy: “Hân Hân, xin lỗi, anh tới hơi muộn.”
Trương Hân nhìn Miêu Nam trước mặt, cảm giác thích và yêu mến đó lại xuất hiện, cô ấy đang định đứng dậy kéo tay Miêu Nam thì ánh mắt vừa khéo nhìn thấy Hàn Hướng Nhu. Dường như chỉ trong phút chốc như thể có một chậu nước lạnh tạt xuống khiến Trương Hân bình tĩnh lại.Thấy dáng vẻ phân tâm của Trương Hân với mình, trên mặt Miêu Nam lộ vẻ hơi kinh ngạc, anh ta không khỏi nhìn cô ấy thêm hai lần.“Sao vậy?” Trương Hân nở nụ cười nhàn nhạt, cô ấy cầm thực đơn: “Sao anh lại nhìn em như vậy?”“Không sao.” Miêu Nam lập tức nói: “Anh tới hơi muộn nên sợ em tức giận, vì thế anh muốn giải thích một chút.”
“Ồ? Vậy anh giải thích đi.” Trương Hân đóng thực đơn lại, khoanh tay nhàn nhã: “Có vẻ như anh đến muộn hơn thời gian hẹn 15 phút.”Miêu Nam hơi ngạc nhiên vì trước đây dù đến muộn bởi đủ loại lý do nhưng Trương Hân chưa từng hỏi anh ta, chỉ cần làm nũng một hồi là qua nhưng sao lần này lại so đo từng tí như vậy?Miêu Nam vô thức sờ lên n.g.ự.c mình, khi cảm nhận được lực sinh mệnh mãnh liệt bên trong, lúc này anh ta mới cảm thấy yên tâm hơn nhiều.Trương Hân thấy động tác che n.g.ự.c giống như có thứ gì đó đang ngọ nguậy khiến cô ấy cảm thấy hoảng sợ. Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Hướng Nhu đang ngồi, cô làm động tác tay trấn an mới khiến Trương Hân hướng mắt lại chỗ cũ. Cô ấy lơ đãng nghe những lời bào chữa của Miêu Nam về hạn chế của tàu điện ngầm và những thứ tương tự, trong lòng cảm thấy hơi mất kiên nhẫn.
Vốn dĩ Trương Hân rất thích đồ ăn ở nhà hàng tư nhân này nhưng hôm nay cô ấy không có cảm giác thèm ăn nên chỉ tùy ý gọi mấy món ăn yêu thích. Còn Miêu Nam không hiểu vì sao cũng hơi mất tập trung, hai người đều không nói chuyện, mỗi người đều có tâm sự riêng. Cho đến khi món salad được mang lên, Miêu Nam mới nhận ra mình đã phớt lờ Trương Hân quá lâu.Miêu Nam đưa nĩa tới, anh ta vội nở nụ cười dịu dàng và nhẹ nhàng nói: “Em muốn đi chơi ở đâu vào dịp tết Đoan Ngọ? Lần này, anh sẽ không làm thêm giờ nên có thể ở bên em ba ngày.”