Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:30:49
Lượt xem: 42
Chương 361:
Từ Trung Hoa cực kỳ ấm ức: “Tôi nói cô gái này, cô cũng không suy nghĩ xem, ba con rắn lớn như vậy ăn thịt tôi đễ như bốn, nếu không phải bọn chúng mongmuốn thì sao tôi có thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng được? Với cả, chúng biết nói chuyện ly kỳ biết bao, Tân bạch nương tử truyền kỳ cũng không đóng như thế đâu, tôi có sáng tác cũng không sáng tác ra nổi đâu!”
Hàn Hướng Nhu bất đắc đĩ nhìn Từ Trung Hoa: “Thế là ông ra tay sao?” “Tôi cũng không muốn mà.” Ông ấy dang tay ra: “Con rắn lớn dẫn đầu kia nói tôi đã vào trận pháp của chúng nó, nếu không giải quyết được việc của chúng nó thì sẽ nhốt tôi ở bên trong. Lúc ấy tôi còn nói tôi không có đao gì đó, ngay cả có thì có lẽ cũng không đ.â.m thủng được. Con rắn kia rất lớn, da rắn chắc chắn rất dày. Khi đó tôi đã đề nghị tự chúng nhảy núi hay nhảy xuống biển gì đó, không được thì cắn c.h.ế.t lẫn nhau. SÔng chúng nó không làm, nói làm vậy quá đau khổ, thế nào cũng phải ép tôi ra tay.”
Từ Trung Hoa nhớ lại rồi tiếp lời: “Con rắn đen lớn kia đưa cho tôi một đoạn xương màu bạc rất dài, bảo tôi đ.â.m vào bảy tấc của chúng nó, nói chỉ cần đ.â.m vào là được.”
Mặc Tiểu Trinh nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trong suốt lông lanh lăn xuống từ khóe mắt: “Tụi nhỏ chuẩn bị rất chu đáo.”
“Chúng nó nói mình đã chuẩn bị rất lâu, chờ người đi ngang qua.” Ông ấy khoa tay múa chân miêu tả chiều dài cái xương kia: “Khi ấy tôi không cảm thấy đoạn xương kia có thể đ.â.m vào được, ai ngờ lại dễ dàng đ.â.m c.h.ế.t con rắn lớn kia như thế, còn phun m.á.u khắp người tôi...”
Nói đến đây, Lý Mẫn đột nhiên nhớ đến: “Đúng đúng đúng, tôi nhớ có một lần lão Từ nhà tôi ra ngoài leo núi, lúc về nhà chỉ mặc một cái áo 3 lỗ, trên áo khoác toàn là m.á.u màu đỏ nhạt. Lúc đó tôi sợ c.h.ế.t khiếp, phải dùng 3 chậu nước lớn mới giặt sạch cái áo khoác kia.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-361.html.]
Từ Trung Hoa quay đầu lại nhìn Lý Mẫn, vẻ mặt có chút khó nói: “Vợ à, 20 năm không gặp, sao bà lại tiến hóa thành vậy rồi?”
TBC
“Ông mới tiến hóa ấy!” Lý Mẫn nghe thấy lời này của chồng lại bật khóc, dùng đuôi rắn của mình tát ông ấy thật mạnh: “Cho ông xen vào việc của người khác này, ông g.i.ế.c rắn làm gì hả? Hại mình không nói, còn gieo họa cho người nhà.”
Hàn Hướng Nhu thấy thế, bèn vội vàng tách 2 người này ra rồi hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”
“Không có sau đó nữa!” Từ Trung Hoa lúng túng gãi đầu: “Ba con rắn kia c.h.ế.t xong , thân thể đột ngột bốc cháy rồi nhanh chóng trở thành một đống tro tàn. Lúc tôi hoàn hồn lại thì chẳng còn dấu vết gì nữa.”Cô thở dài một hơi, không biết nên nói gì cho phải khi thấy Mặc Tiểu Trinh khóc lóc thất thanh: “Mặc Tiểu Trinh, cô cũng quá nóng vội rồi. Cô nói ban đầu cô tìm đến Từ Trung Hoa, nếu hỏi rõ ràng thì sẽ chẳng có những chuyện này rồi.”Cô ta bụm mặt lắc đầu lia lịa: “Tôi không tin, tôi không tin, chúng tôi rõ ràng đã nói với nhau, nói chúng nói phải đợi tôi trở về mà.”Chu Tân bỗng nhiên mở miệng lên tiếng: “Nhắc đến 20 năm trước, quả thực có 3 hồn phách của xà yêu đã mở linh trí được đưa về âm phủ. Từ sau khi ta trở thành Thành Hoàng, gặp được rất ít yêu hồn, cho nên mỗi lần ta cũng nhớ hết sức rõ ràng.”
Ông ấy vừa nói vừa phất tay, một quyển sách đóng buộc chỉ vàng bất ngờ xuất hiện trên tay ông ấy. Chu Tân lật đến giữa, cuối cùng cũng tìm được ghi chép về bọn chúng: “Bọn chúng mở linh trí nhưng chưa từng làm chuyện ác gì, đã đầu thai làm người rồi.”Ông ấy vừa nói, một trang giấy ố vàng rơi ra khỏi sách. Chu Tân nhặt lên đọc lướt qua, tiếp đó đưa cho Mặc Tiểu Trinh: “Đây là thứ bọn họ giao cho quỷ sai ở đài Vọng Hương, bởi vì chúng ta đọc không hiểu nên mới kẹp trong trang sách này.”Tờ giấy kia không lớn, bên trên chỉ có mấy hàng ký tự ngoằn ngoèo. Mặc Tiểu Trinh run tay nhận lấy, nước mắt liên tục chảy xuống: “Là nét chữ của con tôi, chúng nó không viết được chữ, chỉ có thể dùng chóp đuôi vẽ, trừ tôi ra thì không ai hiểu được.”Hàn Hướng Nhu thở phào nhẹ nhõm, tờ giấy này sẽ tháo gỡ nút thắt kéo dài 20 năm, tuy nhiên Từ Trung Hoa lại mất mạng một cách uổng công. Cô ngồi xổm xuống vỗ vỗ bả vai Mặc Tiểu Trinh, vẻ mặt phức tạp: “Giờ đây chuyện đã rõ ràng rồi, nhà họ Từ không nợ cô. Hiện tại người nợ mạng người ta là cô, cô phải trả lại thế nào đây?”
Tâm trạng của cô ta đã sụp đổ, kế hoạch báo thù chống đỡ cô ta suốt 20 năm lại là hiểu lầm của bản thân. Bây giờ mình không những hại một mạng sống của người ta, mà còn vứt bỏ toàn bộ tu vi để nguyền rủa, kết quả người sai lầm chính là mình!Mặc Tiểu Trinh không nhịn được bụm mặt lớn tiếng gào khóc, Từ An Bình sửng sốt hồi lâu cuối cùng cũng hoàn hồn lại, sau cùng cũng vượt qua nỗi sợ với rắn. Anh ta cẩn thận tiến tới, vươn cánh tay cứng đờ ra ôm lấy Mặc Tiểu Trinh đang khóc như mưa, miệng mấp máy lại không biết nói gì cho phải.