Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 359
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:29:54
Lượt xem: 37
Chương 359:
“Anh chưa bao giờ ăn thịt rắn.“ Từ An Bình ấm ức nói: “Hôm nay anh vào nhà thấy mẹ anh biến thành rắn lớn, còn là em nói muốn ăn canh rắn nên anh mới ra tay. Từ trước đến giờ anh chưa từng ăn rắn.” “Anh nói bậy!“
Lời nói của anh ta đã kích động Mặc Tiểu Trinh, cô ta đứng lên bằng đuôi rắn rồi đưa tay bắt lấy anh ta, từ trên cao nhìn xuống “chồng” mình, thốt ra từng câu từng chữ: “Cả nhà các anh đều là hung thủ, các người đều phải đền mạng cho con tôi.”
Thấy lửa giận của Mặc Tiểu Trinh sắp bùng lên lần nữa, Hàn Hướng Nhu vội vàng chen vào giữa hai người đây Từ An Bình sang một bên, tốt bụng khuyên nhủ cô ta: “Cô tu luyện ngàn năm cũng không dễ dàng, bây giờ vì trả thù đã mất đi pháp lực 1000 năm. Nếu còn dính vào mạng người nữa, con đường duy nhất còn lại cho cô sẽ chỉ là bị thiên tôi đánh thôi.”
Mặc Tiểu Trinh suy sụp ngồi xuống, bụm mặt khóc thút thít: “Tôi biết thật ra con tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi, nhưng mà tôi muốn tiễn tụi nhỏ đi một cách bình yên. Không ngờ tôi nuôi cả đời lại để con cái rơi vào kết cục c.h.ế.t không toàn thây.”
Hàn Hướng Nhu cảm thấy hết sức đau đầu, tình hình hiện tại quá mức khó xử. Mặc Tiểu Trinh trả thù g.i.ế.c con, cũng lấy tu vi của bản thân để trả thù, mặc dù cô có thể cưỡng chế can thiệp, sÔng điều này cũng quá bất công với cô ta. Tuy nhiên bên này mẹ Từ lại thề thốt mình không ăn thịt rắn, chuyện này đã trôi qua 20 năm, tuổi tác của anh em Từ An Bình lúc đó cũng không lớn lắm, không nhớ rõ được.
Cô xoa xoa huyệt Thái Dương đau nhức, quay đầu lại hỏi Mặc Tiểu Trinh: “Tôi nghe nói cha của Từ An Diễm cũng c.h.ế.t vì tai nạn từ lâu, có liên quan đến cô không?”
Mặc Tiểu Trinh im lặng một lúc mới lên tiếng: “Tôi không ra tay, nếu dính vào mạng người thì tôi sớm đã bị thiên lôi đánh rồi, không thể còn bình an đứng ở đây được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-359.html.]
Hàn Hướng Nhu thở dài: “Vậy cô cũng có công thêm dầu vào lửa đúng không?”
TBC
Cô ta lạnh lùng nhìn cô, trong mắt không hề có độ ấm nào: “Tại sao tôi phải nói cho cô biết chứ?”
“Bởi vì tôi là chưởng môn của phái Thiên Nhất.” Hàn Hướng Nhu sờ chuỗi đeo tay Lôi Kích Mộc trên cổ tay, nhìn thoáng qua cô ta với vẻ mặt lạnh nhạt: “Theo như tôi biết, người phi thăng trong 1000 năm qua chỉ có Tổ sư gia của phái Thiên Nhất chúng tôi, chắc hẳn năm đó cô mở linh trí là nhờ phúc của ông ấy đúng chứ?”
“Phái Thiên Nhất?” Mặc Tiểu Trinh cắn môi: “Năm đó chỗ tôi sinh ra thần trí cũng không phải ở Lâm Hải.”Hàn Hướng Nhu cười khẽ: “Cô khỏi phải nghi ngờ, không ai dám giả mạo người của phái Thiên Nhất. Tông môn của phái Thiên Nhất chúng tôi ở Thần Tiên Lĩnh của tỉnh Hắc Lông Giang.” Cô mở điện thoại di động ra, tìm một bức ảnh mình đứng ở quê quán đưa cho cô ta: “Cô xem xem có phải là nơi này không?”Mặc Tiểu Trinh hoài nghi nhận lấy, cẩn thận quan sát ảnh trong điện thoại di động, còn liên tục lướt từng bức ảnh phía sau. 1000 năm trôi qua, phái Thiên Nhất đã từng huy hoàng đã biến mất, thế nhưng sông núi địa thế lại không thay đổi quá lớn. Cô ta thấy cảnh sắc quen thuộc, vẻ mặt giãn ra, đợi đến khi lướt đến bức ảnh chụp từ đường, cô ta đã kích động không nói nên lời: “Tôi đã nhìn thấy từ đường này, chẳng qua lúc đó phái Thiên Nhất đã biến mất rồi.”Hàn Hướng Nhu vươn tay lấy lại điện thoại di động, ngồi xuống ghế lần nữa: “Thân phận tôi đã chứng minh rồi, vậy bây giờ cô có thể nói được chưa?”
Mặc Tiểu Trinh thành thật trả lời: “Lúc ấy cha anh ta đã uống nhiều rượu, tôi dẫn ông ta đến một nơi có ma nước, nhìn ông ta bị ma nước hại chết. Khi đó mặc dù tôi không đích thân ra tay, sÔng cũng dính một ít nhân quả làm kinh động đến thiên lôi. Thế nên tôi chỉ có thể trở về trong núi, đến 2 năm trước mới dám ra ngoài khi đã gột hết tội nghiệt trên người.”“Tôi cũng biết là vậy mà.” Hàn Hướng Nhu thở dài một hơi: “Nhà bọn họ đã có một người đền mạng rồi vẫn chưa đủ à?”“Chưa đủ.” Mặc Tiểu Trinh đỏ mắt nhìn chòng chọc vào mẹ Từ: “Ba đứa con của tôi, nhà bọn họ phải có ba người đền mạng mới được.”Vấn đề lại bế tắc, Hàn Hướng Nhu gãi đầu, chợt nhớ đến một chuyện liền quay đầu lại hỏi Mặc Tiểu Trinh: “Sau khi cha của Từ An Bình chết, hồn phách bị nhốt trong hồ hay là đi đầu thai? Lúc đó cô không hỏi kỹ ông ấy đến cùng đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cái này cần gì phải hỏi chứ, bọn họ chính là hung thủ.” Giọng điệu của Mặc Tiểu Trinh có chút hung dữ, nhưng mà cô ta vẫn xìu xuống khi đối mặt với ánh mắt của Hàn Hướng Nhu: “Lúc ấy tôi đã bày một trận pháp nhốt hồn phách của ông ta 20 năm. Cho đến vài ngày trước đó, trận pháp hết tác hiệu lực, ông ta mới bị quỷ sai đưa đi.”