Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 356
Cập nhật lúc: 2024-11-14 08:19:12
Lượt xem: 30
Chương 356:
Trong lòng Từ An Diễm hoang mang rối loạn, cô ấy trả lời hàm hồ qua loa hai câu rồi đi về phía nhà mình, chờ đến khi hai người sắp đến dưới lầu tại đụng phải một bà cụ, thoạt nhìn bà ấy ở cùng dãy với nhà Từ An Diễm. Bà ấy cười tủm tỉm chảo hỏi Từ An Diễm: “Diễm Diễm về rồi sao, bà mới thấy anh và chị dâu cháu lên lầu đấy, mấy đứa hẹn nhau về thăm mẹ hả?”
Từ An Diễm nghe vậy sắc mặt thay đổi, cô ấy kéo tay Hàn Hướng Nhu chạy thăng về nhà, hai người chạy một mạch tới lầu bốn Từ An Diễm run run móc chìa khóa ra cắm hai lần mới cắm được vào ổ khóa, nhưng cô ấy xoay thế nào cũng không được vì cửa đã bị người ta khóa trái từ bên trong. Từ An Diễm dùng sức đập cửa nói bằng giọng nức nở: “Anh, mở cửa cho eml Anh mở cửa cho eml”
TBC
Trong phòng vang lên tiếng loảng xoảng lớn, nhưng vẫn không ai đi ra mở cửa. Hàn Hướng Nhu kéo Từ An Diễm vốn định dùng pháp khí nhưng do dự một hồi cô chuyển sang dùng bùa chú, cô dán một lá bùa lên cửa niệm pháp quyết, cửa chống trộm kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Từ An Diễm không màn kinh ngạc cô ấy kéo cửa ra lao thẳng vào nhà, Hàn Hướng Nhu theo sát sau đó còn không quên đóng cửa lại. Bố cục căn hộ kiểu cũ rất đơn giản, vừa vào cửa là phòng khách nhỏ ngăn nắp, hai phòng ngủ một bắc một nam, nơi phát ra âm thanh là phòng ngủ chính có ban công phía nam.
Từ An Diễm và Hàn Hướng Nhu một trước một sau vọt vào, chỉ thấy giường đệm hỗn độn một con rắn lớn dài chừng bảy tám mét nằm trên giường, một người đàn ông cầm giá phơi đồ kim loại chặn đầu rắn, một người phụ nữ cầm d.a.o phay vọt tới nhắm thẳng thân rắn mà c.h.é.m xuống. Cũng may d.a.o phay đã dùng lâu năm không còn bén nữa, nên chỉ tạo ra vài vết rách không sâu trên da rắn, dẫu thế rắn lớn vẫn vô cùng đau đớn, điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-356.html.]
Từ An Diễm thấy thế như muốn phát điên, cô ấy đẩy mạnh người phụ nữ ra nhào lên giường: “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Cô ấy thấy rắn lớn vặn vẹo cơ thể ngẩng lên nhìn người đàn ông đang dùng sào phơi đồ chặn đầu rắn quát: “Anh điên rồi hả! Đây là mẹ tôi!”
Anh trai Từ An Diễm Từ An Bình trừng mắt thở phì phì quát lại: “Em mới bị điên đó! Anh vừa vào phòng đã thấy con rắn này nằm trên giường mẹ, nói không chừng mẹ chúng ta đã bị con rắn này nuốt từ lâu rồi. Em tránh ra cho anh, để anh bắt rắn lột da nấu canh cho chị dâu em ăn.”
Từ An Diễm cầm chặt sào phơi đồ vành mắt đỏ hồng: “Anh chỉ nghĩ cho vợ anh mà không nghĩ cho mẹ sao? Bộ anh không phát hiện từ nãy đến giờ rắn vẫn chưa hề có ý định công kích anh sao, chỉ bằng cây sào mục này của anh sao có thể đối phó được con rắn lớn thế này? Đó là mẹ sợ cắn c.h.ế.t anh đấy!”
“Em đang nói khùng điên gì vậy?” Từ An Bình túm chặt sào phơi không chịu buông tay, người phụ nữ cầm d.a.o phay cũng đứng dậy từ dưới đất, cô ta cầm d.a.o phay định nhào lên tiếp chợt cổ áo bị người ta nắm lại. Trong mắt người phụ nữ hiện lên vẻ tàn khốc, quay đầu định nói gì đó thì thấy Hàn Hướng Nhu thản nhiên nói với cô ta: “Pháp lực của cô còn đủ để cô giữ hình người mấy ngày nữa?”
Những lời này giống như chậu nước lạnh xối thẳng từ trên đầu cô ta xuống, chị dâu Từ An Diễm lập tức từ bỏ giãy giụa, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Hàn Hướng Nhu: “Cô là ai?”Hàn Hướng Nhu móc một lá bùa ra đập lên trán cô ta, cả người cô ta lập tức cứng đờ không động đậy được. Hàn Hướng Nhu lấy d.a.o phay trên tay cô ta ném sang một bên rồi đi tới mép giường. Lúc này Từ An Diễm và anh trai cô ấy vẫn đang nắm sào phơi đồ giằng co, Hàn Hướng Nhu đi qua duỗi tay túm một cái nhẹ nhàng giật thanh sào dài lại dùng tư thế ném lao ném thẳng vào phòng khách.Lúc này Từ An Bình mới chú ý tới Hàn Hướng Nhu, anh ta nhíu mày vẻ mặt hung ác nói: “Cô là ai?”“Đây là đại sư em mời tới đó.” Từ An Diễm vội chừa chỗ cho Hàn Hướng Nhu để cô nhìn rõ tình hình trên giường hơn: “Thư ký Hàn, cô xem lúc này mới nửa ngày vậy mà mẹ tôi đã hoàn toàn biến thành rắn rồi.”
Hàn Hướng Nhu duỗi tay muốn sờ cơ thể rắn, dường như rắn lớn có hơi sợ cô nên rụt người về phía sau, xì xì phun lưỡi. Đến tận bây giờ Từ An Bình mới bình tĩnh lại đột nhiên anh ta cảm giác có chút nghĩ mà sợ, không khỏi lui về sau vài bước, vẻ mặt hoảng hốt dường như không hiểu bản thân lấy đâu ra can đảm mà dám cầm một cây gậy nát đối đầu với con rắn to lớn như vậy.Lúc này Từ An Diễm bò lên giường trấn an rắn lớn, nước mắt rơi như mưa: “Mẹ, đây là đại sư con tìm tới, mẹ yên tâm mẹ nhất định sẽ biến lại thành người.”