Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 343
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:46:38
Lượt xem: 56
Chương 343:
"Ba ngày rồi sao?" Cố Bách Nhiên có hơi sửng sốt: “Tôi cứ nghĩ là mới một lúc thôi.“ Anh cúi đầu nhìn bản thân: “Không phải là mình ba ngày không ăn không uống sao? Thế mà cũng không cảm thấy đói bụng Hàn Thịnh Vĩ nhìn anh đầy hâm mộ: “Tôi nghe Nhu Nhu nói đã từng nhập định qua bảy ngày bảy đêm không biết đói khát, nói tỉnh khí bồi bổ cơ thể còn hơn ăn cơm, tôi cũng không biết bao giò tổ sư gia mới chỉ dạy cho mình.” Cố Bách Nhiên vỗ vai anh: “Được rồi, tôi không nói nhiều với anh nữa, tôi phải mau chóng sắp xếp để chuẩn bị đi địa phủ.”
Cố Bách Nhiên trở về phòng tắm rửa thay quần áo, lúc đi ra Lưu Thục Cầm đã chuẩn bị cơm nước xong . Người ta đều nói cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, mặc dù Hàn Hướng Nhu không tim không phổi, nhưng Lưu Thục Cầm thì lại nhìn thấy rất rõ, đã sớm coi Cố Bách Nhiên là con rể, đối xử với anh còn tốt hơn con ruột. Lưu Thục Cầm nghĩ tới việc ba ngày không ăn không uống, bà đã cố ý ninh canh đầu cá và đậu hũ cả buổi chiều, ngoài ra còn có cá kho đu đủ, củ cải hầm thịt bò, thịt hầm nút thắt, sườn hầm tiêu và mấy món ăn khác, bày đầy cả một bàn lớn.
Lưu Thục Cầm đang gọi Cố Bách Nhiên tới ăn cơm, thấy Tổ sư gia mặc trường bào màu trắng không nhuốm bụi trần đi tới. Ông Hàn ngồi ở vị trí trung tâm lập tức đứng lên, vội vàng hỏi: “Lão tổ, ngài tới ăn cơm sao?”
TBC
“Ừ!” Tổ sư gia đi tới ngồi ở vị trí phía trên ông Hàn, thấy người ngồi trên bàn sững sờ nhìn mình, ông không khỏi nhíu mày: “Nhìn cái gì đấy? Xới cơm đi!”
Hàn Hướng Nhu giật mình, lập tức đứng lên ân cần xới một bát cơm cho Tổ sư gia. Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ ăn cơm ưu nhã của Tổ sư gia, không khỏi cảm thán trong lòng, từ lúc Tổ sư gia ăn thử kem, thực đơn của ông ấy càng ngày càng phong phú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-343.html.]
Ăn cơm tối xong , Hàn Hướng Nhu thay quần áo thể thao đeo túi xách từ trên cầu thang đi xuống, Tổ sư gia đang ngồi trên ghế sô pha ăn kem không biết ông ấy lấy một chiếc sáo xương từ đâu ra ném cho Hàn Hướng Nhu: “Chiếc sáo này có thể gọi âm Lông, con cất kỹ đi, đừng để lần sau không thấy lại khóc nhè.”
Hàn Hướng Nhu nhìn mặt trên cây sáo xương có luồn dây đỏ, cô lập tức đeo trên cổ, giọng điệu hờn dỗi nói: “Vẫn là Tổ sư gia suy nghĩ chu đáo.”
Cố Bách Nhiên ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Hàn Hướng Nhu như cô gái nhỏ nói chuyện với tổ sư gia, trong lòng rất ghen tị, lúc nào anh mới có được đãi ngộ này đây. Nếu Hàn Hướng Nhu dậm chân ăn vạ làm nũng với anh, ngay cả công ty anh cũng có thể cho cô.
——Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên lái xe tới đến chân núi Đàm Tuyền, trước khi đi Tổ sư gia đã bày kết giới ở đây, đừng nói là người dù là quỷ cũng không thể nào vào được, bởi vậy thành phố quỷ vẫn ở dáng vẻ lúc họ rời đi.Hai người xuyên qua kết giới đi vào dựa theo đường cũ từ căn nhà tranh, bởi vì lúc trước bọn họ phá hủy tường quỷ và kết giới ở nơi này, cho nên lần này tốc độ tới Địa Phủ nhanh hơn rất nhiều, hai người nhanh chân đi tới bậc thang cuối cùng, nơi đó có một chiếc cửa treo lơ lửng.Thiết kế cánh cửa treo giữa không trung kết nối giữa hai giới ở Địa Phủ không khoa học, đang yên đang lành lại phải treo trên không trung. Hàn Hướng Nhu cảm thấy còn không bằng quỷ đánh tường trước đó, ít nhất vừa mở kết giới cô có thể đi ra ngoài, lần này phải leo lên mới qua được.
Mặc dù lúc cánh cửa này xuất hiện ở Địa Phủ đang cách mặt đất năm sáu mét, nhưng trên cầu thang chỉ cao hơn hai mét, hiện tại Hàn Hướng Nhu không muốn thổi sáo gọi Âm Lông để tránh bại lộ hành tung. Cô và Cố Bách Nhiên dán bùa khinh thân, dẫm vào không khí mấy bước rồi nhảy lên trên cửa, họ vượt qua cánh cửa hai giới âm dương yên lặng nhảy xuống.Trên đường nhỏ ở Địa Phủ vẫn là một mảnh hoang vu, ngay cả thân ảnh của một con quỷ cũng không thấy. Hàn Hướng Nhu cảnh giác quan sát bốn phía, thấy không có gì khác thường cô đặt con thỏ cỏ mà lão Thành Hoàng Chu Tân đưa cho cô xuống mặt đất. Con thỏ cỏ lăn một vòng trên mặt đất biến thành một con thỏ xám mập mạp, chỉ thấy nó đi về phía đám cỏ rồi không thấy bóng dáng.Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên đợi khoảng năm sáu phút ở ven đường, bóng dáng Chu Tân xuất hiện xa xa trong tầm mắt, ông ấy nhanh chóng trôi dạt đến trước mặt hai người.Nhìn trên người Chu Tân nồng đậm quỷ khí uy phong lẫm liệt, Hàn Hướng Nhu vừa cười vừa nói: “Xem ra lão Thành Hoàng khôi phục không tệ.”