Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 338
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:36:08
Lượt xem: 53
Chương 338:
TBC
Ông ấy lau nước mắt, miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Không bắt được thật ra cũng không sao, bay thì bay thôi, đây cũng là vận may trong số phận của nó, gặp được người tốt.” “Người tốt” Hàn Hướng Nhu mim cười bối rối: “Có phải con rồng này rất khó có được không?”
Vừa nhắc đến điều này, Chu Tân tại muốn bật khóc: “Từ lâu trước kia, âm phủ có rất nhiều âm lông, ta nghe nói khoảng 100 con đấy. Tiếc là 1000 năm trước, một mình Hàn Tĩnh Tu của phái Thiên Nhất xong vào âm phủ, cầm trong tay một cây bút Hỗn Nguyên Thần, thả đi khoảng 92 con âm lông. Hiện tại âm phủ chỉ còn lại 8 con âm lông. Năm đó ta được sắc phong tà Thành Hoàng, tâm trạng của Tân Quảng Vương” tốt nên đã ban cho ta một con. Ta là Thành Hoàng duy nhất có được âm lông, ngay cả Thành Hoàng thủ đô và những Thành Hoàng khác đều trong mà thèm.”
Hàn Hướng Nhu: “...”
Cố Bách Nhiên: “...”
Chu Tân dùng ống tay áo tau lau nước mắt, vừa an ủi Hàn Hướng Nhu, nhân tiện vỗ về bản thân: “Không sao không sao hết, bay rồi thì bay thôi, đỡ cho mấy Thành Hoàng khác thèm muốn.” Ông ấy thở dài đóng cửa gỗ, quay tại nói với cô: “Chỉ là cánh cửa gỗ này cần dùng thứ gì đó để che giấu, để tránh tên giả mạo nhìn ra vấn đề.” Cô nghĩ đến việc phái Thiên Nhất nhà mình đã thả âm lông của âm phủ vào 1000 năm trước, cực kỳ chột dạ lấy ra mấy tờ giấy vàng: “Nếu không tôi xé ra con rồng cho ông nhé?” Chu Tân im tặng một hồi, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cũng được.”
Lúc Hàn Hướng Nhu xé người giấy đều hết sức tùy tiện, sÔng thấy điệu bộ đau lòng của ông ấy liền chú tâm hơn một chút, xé một tờ giấy dài quanh do một cách cẩn thận rồi dán lên cửa.
Trước ánh mắt mongchờ của Chu tân, cô thầm niệm thần chú đã chuẩn bị sẵn trong lòng. Trước tầm nhìn của mọi người, chỉ thấy tờ giấy quanh co kia chậm rãi biến thành một con... Rắn...Hình như xé không giống lắm thì phải.
Hàn Hướng Nhu lúng túng lôi con rắn giấy xuống xé thành 2 nửa, cố gắng biện minh cho mình: “Quan trọng là không có tinh huyết của âm lông, cho nên rất khó lấy giả làm thật.”Chu Tân miễn cưỡng nở nụ cười: “Cô nói đúng, quả thực không dễ dàng.”
Thấy ông ấy hiền lành như thế, Hàn Hướng Nhu càng cảm thấy xấu hổ hơn: “Nếu không tôi vẽ một con cho ông nhé?”Cô lấy bút vẽ bùa ra khỏi túi xách, định chứng minh tế bào nghệ thuật của bản thân: “Mặc dù thủ công của tôi không tốt lắm, nhưng mà vẽ vẫn rất giống.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-338.html.]
Chu Tân gật gật đầu, tránh ra khỏi cánh cửa gỗ: “Vậy thì cứ thử xem, dù sao cũng tốt hơn là một cánh cửa gỗ trơ trọi.”Cô chấm chút chu sa bắt đầu vẽ lên cửa, Cố Bách Nhiên vốn cảm thấy bùa chú khó khăn như thế mà cô cũng có thể vẽ vừa nhanh vừa tốt, vẽ những thứ khác chắc chắn rất đẹp. Thế nhưng, Hàn Hướng Nhu vừa mới vẽ được mấy nét, anh đã biết là xấu. Quả nhiên, mấy phút sau, một con “rắn” lớn chân to xuất hiện ở trên cửa gỗ.
Cô nhấc bút lên nhìn xung quanh, thất vọng thở dài: “Hình như đẹp hơn con rắn lúc nãy một chút.”Chu Tân gật đầu rất thành thật: “Cô nói đúng, con này có chân, quả thực đẹp hơn con vừa rồi. Có điều vẫn không giống, Thành Hoàng giả vừa nhìn cũng biết có vấn đề.”
Hàn Hướng Nhu phiền muộn gãi gãi đầu: “Không được thì dứt khoát xong lên đánh rồi hẵng nói, nói không chừng chúng ta sẽ thắng.”Chu Tân lắc đầu: “Ta thì không thành vấn đề, nhưng mà hai người cô cậu chuẩn bị sẵn sàng mới ổn thỏa hơn chút ít. Nửa ấn quan trong tay Thành Hoàng giả kia thật sự rất đáng gờm, nếu không ta cũng sẽ không thua thiệt lớn như vậy.”
Cô thả bút vẽ bùa trong tay vào túi xách lại, vừa khéo trong thấy bên trong có một viên ngọc rất tròn. Đôi mắt cô lập tức sáng lên, trong lòng đã có sáng kiến.
Hàn Hướng Nhu dùng 2 tay bấm pháp quyết, dứt khoát đánh cửa gỗ vỡ thành mấy mảnh. Chu Tân còn chưa kịp phản ứng, cô lại tiện tay ném một lá bùa xuống, đốt sạch cánh cửa gỗ vỡ tan thành trong phút mốt.
Lúc này nhà giam đừng nói là âm lông giữ cửa, ngay cả cửa cũng chẳng còn nữa.
Chu Tân đứng bên cạnh trợn tròn mắt: “Cửa gỗ này làm bằng gỗ âm trầm*, quý giá lắm.”
l*Gỗ âm trầm: loại gỗ bị cacbon hóa biến thành màu đen sẫm như than, là gỗ quý)
Bàn tay cầm Thận Châu của Hàn Hướng Nhu lập tức cứng đờ, khó tin nhìn Chu Tân: “Cửa này trong có vẻ rất bình thường, cũng không đẹp mắt lắm, sao có thể làm bằng gỗ âm trầm được?”
“Ôi chao, cửa gỗ này được ban xuống cùng với âm lông, nghe nói gỗ khác không nhốt được âm lông.” Ông ấy nhìn khung cửa trống không mà giậm chân: “Bây giờ ngay cả cửa cũng mất rồi, chẳng phải Thành Hoàng giả kia sẽ dễ phát hiện ra sơ hở hơn ư?”