Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 337
Cập nhật lúc: 2024-11-14 07:35:04
Lượt xem: 49
Chương 337:
Cô cất khóa đồng đi rồi hỏi: “Thành Hoàng giả kia rất ghê gớm à? Lại có thể giam giữ và phong ấn Thành Hoàng thật là ông ư?” Trên mặt ông ấy nở nụ cười khổ sở: “Thành Hoàng giả nắm giữ nửa ấn quan, quỷ lực vô biên, ta không đánh lại hắn ta.”
“Một nửa ấn quan?“ Cô sửng sốt, lập tức hỏi tiếp: “Ông biết đó là ấn quan gì không? Chẳng nói dối ông, mấy chuyện gần đây ở dương gian cũng có liên quan đến mảnh vỡ của ấn quan âm phủ. Có mấy tên tự xưng là thuộc hạ của đại nhân gì đó, dùng mảnh vỡ của quan ấn để nuôi dưỡng lệ quỷ.”
Sắc mặt của Chu Tân trở nên nghiêm túc, ông ấy cẩn thận nhớ lại rồi lắc đầu: “Ấn quan bị một luồng âm khí bao phủ, ta không thấy rõ chữ trên đó, nếu như muốn biết chỉ có một cách...”
Cô quay đầu lại liếc nhìn Cố Bách Nhiên, hiểu ý tứ trong lời nói của ông ấy, đó chính là hợp tác với Chu Tân tiêu diệt Thành Hoàng giả và lấy được ấn quan kia. Chẳng qua Thành Hoàng giả kia có ấn quan làm chỗ dựa, hai người họ lại là người phàm, phải chuẩn bị vô cùng chu đáo mới có thể hành động.
Hiện tại quỷ lực của Chu Tân mới hồi phục được 1/10, tùy tiện ra tay cũng sẽ chỉ chịu thiệt. Hai người bàn bạc một hồi, định tạm thời trở về dương gian, đợi chuẩn bị sẵn sàng rồi mới lại lần nữa xuống để bắt Thành Hoàng giả. Chẳng qua trước đó, bọn họ không thể để hắn ta nhìn ra sơ hở.
Hàn Hướng Nhu lấy mấy tờ giấy vàng từ trong túi xách ra, tùy tiện xé thành mấy người giấy rồi đưa cho Chu Tân. Ông ấy vừa nhìn đã hiểu ý của cô, ông ấy nặn một ít ra từ đầu ngón tay quẹt lên mi tâm người giấy, một Chu Tân bị khóa tay xuất hiện trên đống cỏ, ông ấy nhặt dải băng phong ấn dán lên miệng người kia rồi cười ha hả: “Ta dẩu môi 1 năm mới tháo được dải phong ấn này, ta cảm thấy môi mình dày gấp đôi lúc trước rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-337.html.]
TBC
Hàn Hướng Nhu cười ha hả: “Không sao mà, râu che hết rồi, không nhìn ra được đâu.”
Tuy rằng quỷ lực của Chu Tân mới hồi phục được 10%, nhưng tạo ra một nhà giam vẫn không thành vấn đề. Ông ấy giơ 2 tay lên, một sÔng cửa nhà giam giống y đúc lúc trước xuất hiện ở chỗ góc tường, nhốt “người giấy Chu Tân” vào bên trong. Hàn Hướng Nhu lại bắt chước làm theo, xé tiếp 2 người giấy cải trang thành Hoa Điềm Điềm và Hàn Nguyệt. Chẳng qua thời gian hai người tu hành hơi ngắn, chưa có thân thể lại càng chưa có tinh huyết, vì thế cô tùy tiện lấy chút âm khí là có thể lấy giả làm thật.
Chu Tân vung tay lên tạo ra một nhà giam giống nhau như đúc, Hàn Hướng Nhu tiến lên giơ tay sờ sÔng cửa nhà giam, mỉm cười lắc đầu: “SÔng cửa này cũng chỉ vậy thôi.”
Mặc dù lời này thật sự đã khiến ông ấy rất mất mặt, có điều ông ấy vẫn nói thật: “Hầu hết người bị giam bên trong đều là lệ quỷ bị khóa quỷ lực lại, sÔng cửa này đủ ngăn cản bọn họ ra rồi. Với cả, ra khỏi nhà giam này chính là may mắn, bọn họ cũng không qua được âm lông chặn ở bên ngoài...”Nhắc đến điều này, Chu Tân mới dừng lại, khó tin nhìn Hàn Hướng Nhu: “Cô làm thế nào qua được cửa ải âm lông kia?”Mặc dù Hàn Hướng Nhu tin tưởng thân phận của Chu Tân, có điều cô không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin cho người xa lạ như ông ấy, bèn hỏi ngược lại: “Bình thường các ông mở cửa thế nào?”
Dù sao thì Chu Tân đã làm quan cả đời, hiểu rõ đối nhân xử thế. Ông ấy khẽ mỉm cười, không tiếp tục vặn hỏi nữa mà giải thích: “Chúng tôi có một chìa khóa, chỉ cần bỏ vào miệng âm lông, cửa gỗ có thể mở ra.”Cô ngẩn người: “Không cần vẽ mắt cho âm lông sao?”“Vẽ mắt?” Chu Tân khó hiểu hỏi: “Âm lông vốn không có mắt.”
Hàn Hướng Nhu và Cố Bách Nhiên liếc nhìn lẫn nhau, bày ra vẻ mặt ngơ ngác. Người kia nhận ra điều gì đó, đột nhiên xoay người chạy về phía cửa nhà giam, c.h.ế.t lặng khi thấy cánh cửa gỗ trống không: “Âm lông của ta đi đâu rồi?”Chu Tân làm Thành Hoàng gần 600 năm, bị Thành Hoàng giả phong ấn quỷ lực nhốt vào nhà giam cũng không rên một tiếng, vậy mà giờ lại đỏ mắt nhìn cánh cửa trơ trọi: “Âm lông này bay cũng quá nhanh rồi!”Cố Bách Nhiên lúng túng xoa mũi, cúi đầu ghé sát tai Hàn Hướng Nhu, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng phải Tổ sư gia nói cách phá giải trận pháp chính là vẽ mắt cho rồng à? Sao tôi thấy cứ sai sai nhỉ?”
Đầu óc cô cũng mơ hồ: “Không sai mà, Tổ sư gia đã nói thế đó!”Cô cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn Chu Tân lấy tay áo lau nước mắt mà không dám rên rỉ, bèn đi tới ngại ngùng hỏi: “Ông bắt con rồng kia ở đâu? Nếu không tôi thử xem có thể bắt một con về cho ông hay không?”