Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 315
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:44:54
Lượt xem: 108
Chương 315:
Hàn Hướng Nhu mỏ to mắt nhẹ nhàng thở ra một hơi, quanh người cô bao phủ một tầng ánh vàng nhàn nhạt. Hàn Hướng Nhu nhớ tới bàn tay to xuất hiện lúc mấu chốt kia thì cười tủm tim móc đi động ra gửi giọng nói cho Tổ sư gia: [Cảm ơn Tổ sư gia, tối nay về con sẽ mang cao hương hiếu kính ngài.]
Một lát sau, Tổ sư gia cũng trả lời bằng giọng nói đài một giây, Hàn Hướng Nhu mở ra nghe chỉ là một chữ “Ừ” vô cùng đơn giản, phong cách vừa ngạo kiều vừa cao lãnh
thế này đích thị là Tổ sư gia rồi. Hàn Hướng Nhu nhận được nhiều công đức như thế không chỉ tinh thần lực tràn đầy, mà cả thể lực đã tiêu hao hơn nửa cũng khôi phục tại đỉnh. Cô ra khỏi công viên mua chút bánh bao sữa đậu nành linh tinh ven đường rồi gọi xe tới công trường.
Lúc này hai người Lưu Viễn Sơn và Tằng Hiền Lương đang ngủ gật trong phòng an ninh, vừa nhìn thấy Hàn Hướng Nhu trở về bọn họ kích động đến mức đứng lên: “Đại sư Hàn đã trở lại, hồn phách đã tiễn đi hết rồi sao?”
“Tiễn đi rồi.” Hàn Hướng Nhu đặt bữa sáng lên bàn liếc mắt đảo quanh phòng: “Cố Bách Nhiên và tên lừa đảo kia đâu?”
Lưu Viễn Sơn chỉ chỉ công trường nói: “Tổng giám đốc Cố nghe nói ngài muốn sửa phong thủy nơi này nên ra ngoài xem phương vị trước rồi. Chu Hải bị anh em của tôi là Tô Minh đưa tới đồn công an rồi, chúng tôi sẽ kiện lão ta tội lừa đảo.”
TBC
Hàn Hướng Nhu gọi điện cho Cố Bách Nhiên bảo anh về ăn sáng, sau đó cô tìm ly giấy hứng nước đi rửa mặt súc miệng. Bốn người gia tài bạc tỉ ngồi quanh chiếc bàn đơn sơ ăn bánh bao uống sữa đậu nành, Lưu Viễn Sơn còn chia khô bò mình mang tới cho mọi người. Tằng Hiền Lương nhìn đồ trong tay Lưu Viễn Sơn mà cạn hết cả lời: “Tổng giám đốc Lưu à, ông chuẩn bị đầy đủ thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-315.html.]
“Đương nhiên.” Lưu Viễn Sơn đắc ý nói: “Dù sao tôi cũng ở đây một đêm rồi, kinh nghiệm tôi phong phú lắm.”
Tuy Tằng Hiền Lương muốn cười ông ta hai tiếng nhưng khô bò ông ta đưa tới thật sự làm bữa sáng rạng rỡ hơn không ít, thế là Tằng Hiền Lương đành nuốt lời định nói vào bụng, quay đầu sang hỏi Hàn Hướng Nhu: “Đại sư, quỷ nơi này đều đã tiễn đi hết rồi, sao còn phải sửa phong thủy nữa?”
Hàn Hướng Nhu uống một ngụm sữa đậu nành nói: “Bản thân nơi này vốn là một nơi tụ sát, cộng thêm âm khí tám mươi năm không tiêu tan, đủ làm nơi đây biến thành hung địa. Trước kia công trường xảy ra chuyện, thật ra nguyên nhân trực tiếp không hẳn là do quỷ hồn, mà là do chính nơi này trời sinh mang theo hung khí, cho nên mới tai họa không ngừng.”
Vốn Lưu Viễn Sơn còn đang ăn say sưa, lúc này lại nhịn không được lo lắng: “Đại sư, hung như thế có sửa được không? Lúc tôi mua đất còn có người nói cho tôi phong thủy khu này tốt nữa?”Hàn Hướng Nhu đồng tình nhìn ông ta một cái: “Khu vực quanh đây đúng là phong thủy tốt, chỉ có mình chỗ ông là không tốt, cực kỳ hao tiền. Đúng rồi, hôm nay ông nhớ chuyển chi phiếu cho tôi, tôi làm buôn bán nhỏ không nhận ghi nợ.”
Lưu Viễn Sơn suýt thì bị bánh bao sặc chết, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hàn Hướng Nhu liếc sang nhìn mình ông ta lập tức gật đầu nghe theo: “Đại sư nói rất đúng, chỗ này đúng là hao tiền quá!”Hàn Hướng Nhu dùng bữa sáng xong thì gọi cho Hàn Thịnh Vĩ gọi anh tới cùng nhau quan sát học tập. Tằng Hiền Lương cảm thấy muốn chôn pháp khí xuống đất thể nào cũng cần đào hố, nên cố ý hỏi Hàn Hồng xem có cần gọi vài công nhân tới hay không. Chẳng qua Lưu Viễn Sơn lại lo người khác biết vị trí chôn rồi nhỡ đâu sau này lén đào ra ngoài hỏng hết phong thủy thì sao?
Hai người nói thầm một phen cuối cùng chỉ có thể đến hỏi thẳng Hàn Hướng Nhu, Hàn Hướng Nhu cười lắc đầu: “Không cần người ngoài chỉ mấy người chúng ta là được rồi.” Lưu Viễn Sơn vừa nghe thế đơn giản bảo Tằng Hiền Lương cũng cho bảo vệ nghỉ luôn, tự ông ta khóa cổng lớn lại, căng thở chờ Hàn Hướng Nhu thay đổi phong thủy cho mảnh đất của mình.Loại trận pháp sửa đổi phong thủy thế này cực kỳ hao tâm tốn sức, Hàn Hướng Nhu không thể vừa làm vừa giảng giải được, nên hai người Cố Bách Nhiên và Hàn Thịnh Vĩ chỉ có thể dựa vào năng lực lĩnh ngộ của bản thân mà học. Chỉ thấy Hàn Hướng Nhu lấy một cái la bàn tinh xảo từ trong ba lô ra, vừa bấm đốt ngón tay vừa tìm phương vị, không lâu sau cô dừng lại trước một đống cát trên công trường, quay về hướng Hàn Thịnh Vĩ gọi một tiếng: “Lấy một chuỗi tiền lục đế tới!”
Hàn Thịnh Vĩ lập tức cầm một chuỗi tiền lục đế sang đưa cho cô, tiếp theo Hàn Hướng Nhu lấy một lá bùa đã chuẩn bị sẵn từ trước ra bọc chuỗi tiền lại đặt vào phương vị mà cô vừa tính được. Ngay sau đó tay cô bấm pháp quyết chân đạp pháp bước miệng niệm văn quyết, hít sâu một hơi chỉ vào chuỗi tiền lục đế quát: “Xuống đất quy vị!”