Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 314
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:44:28
Lượt xem: 50
Chương 314:
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã hơn 1 giờ sáng rồi. Cô không đành lòng tiễn bọn họ đi như vậy, bèn dứt khoát đề nghị: “Không bằng tôi dẫn mọi người ra ngoài xem, xem đất nước thái bình mà mọi người đã giành được.”
Lưu Đại Cương đi chỉnh đốn lại đội ngũ, Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội ném hồn phách của lũ giặc ngoại xâm vào trong ảo cảnh, mặc cho bọn chúng tự sinh tự diệt. Mà số lượng của những dân chúng kia lại quá nhiều, cô không thể mang hết bọn họ ra ngoài được, bèn mở ra một quỷ môn trước rồi để Cố Bách Nhiên trong chừng bọn họ vào quỷ môn đi chuyển thế đầu thai.
Lưu Đại Cương chỉnh đốn đội ngũ xong , cô dẫn bọn họ ra khỏi công trường. Ánh đèn đường mờ nhạt êm địu chiếu rọi rõ ràng màn đêm, đường sá rộng rãi bằng phẳng, bồn hoa hai ở hai bên đường và vườn hoa của quảng trường. Xe ô tô lao nhanh qua, tất cả những thứ này đều khiến bọn họ cảm nhận được sự mới tại chưa từng có.
Vị trí trung tâm thương mại của Lưu Viễn Sơn nằm trong khu vực mới phát triển được 2, 3 năm. Mặc kệ là từ xanh hóa, kiến trúc hay là các loại phương tiện đều hết sức hoàn thiện. Hàn Hướng Nhu dẫn bọn họ đi xem cao ốc thư viện mới tinh, nhà hát rực rỡ huy hoàng, sân vận động hoành tráng...
Một đám người ríu rít thảo luận một cách hưng phấn, trên mặt tràn ngập vẻ hâm mộ. Dọc đường đi, bọn họ đi từ trung tâm văn hóa đến khu buôn bán. Mặc dù khu buôn bán buổi tối không náo nhiệt bằng ban ngày, sÔng ánh đèn neon sáng lên, chiếu rọi thành phố xinh đẹp. Nhà hàng thức ăn nhanh 24/24, cửa hàng tiện lợi, rạp chiếu phim vẫn có người trẻ tuổi ra ra vào vào, bọn họ cầm quà vặt đuổi bắt đùa giỡn lẫn nhau, trong hết sức ngây thơ vô tư.
Mọi người cứ như vậy vòng quanh thành phố cả đêm, Hàn Hướng Nhu dẫn bọn họ đi từ vùng mới giải phóng đến thành phố. Dần dần sắc trời sáng lên, những người tập thể dục sáng sớm ra ngoài, có người nhảy dân vũ ở ven hồ, có người múa kiếm Thái Cực trên bãi cỏ, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi chạy bộ quanh đường bờ biển. Chẳng mấy chốc, người đi đường càng ngày càng nhiều, thanh niên và trung niên vội vàng mua ít bánh bao thịt, sữa đậu nành, bánh tiêu đủ loại mang đi làm, cũng có một ít học sinh đeo cặp sách vừa chờ xe buýt vừa uống sữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-314.html.]
Hàn Hướng Nhu men theo mùi thơm bước vào một cửa hàng bánh bao, cô mua hơn 200 cái bánh bao, sau đó bình tĩnh xách mấy cái túi lớn đi vào công viên bên đường trước ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của một đám người. Cô mượn núi giả che chắn tầm mắt của người đi đường, vân vê bùa và niệm chú biến số bánh bao này thành đồ cúng mà quỷ hồn có thể ăn được. Tiếp đó, cô mới đưa túi trong tay cho Lưu Đại Cương, cười nói: “Mọi người ăn sáng đi, nếm thử xem bánh bao thịt ở chỗ chúng tôi có ngon không?” Lưu Đại Cương mỉm cười thật thà nhận lấy: “Chắc chắn tà ngon tắm, tôi còn chưa từng ăn thịt đâu, ngửi mùi đã thấy thơm rồi.” Các chiến sĩ xếp hàng, mỗi người cầm 3 cái bánh bao thịt rồi ngồi tụm năm tụm ba trên bãi cỏ, vui vẻ gặm bánh bao thịt vừa ngắm nhìn mặt hồ xinh đẹp và đám người mặc quần áo sạch sẽ xinh tươi.
Mặt trời ló dạng, một vầng sáng màu đỏ vàng lộ ra từ đường chân trời. Từng tia sáng công đức chiếu từ trên trời xuống, bao bọc lấy những chiến sĩ này. Bọn họ dường như cảm nhận được gì đó, cầm bánh bao vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu. Bóng người bọn họ dần dần biến mất trong ánh ban mai, lại lần nữa bước vào luân hồi.
Vẻ mặt của cô lộ vẻ thương tiếc, chống cây chậm rãi đứng lên, lúc này một tia sáng công đức to lớn từ trên trời chiếu xuống người cô.
Mỗi lần Hàn Hướng Nhu tiễn quỷ hồn đi, ít nhiều gì cũng sẽ nhận được một ít sức mạnh công đức, tiễn 1 đến 2 con quỷ đi thì có thể nhận được một tia sáng công đức lớn bằng sợi tóc. Mà lần đó ở trên đảo, cô phá trận pháp Thận Nữ, đưa tất cả hồn phách mắc kẹt trong vòng 300 trăm đi, ánh sáng công đức nhận được lớn bằng một người. Khi đó cô chỉ sử dụng tâm pháp là có thể hấp thụ toàn bộ ánh sáng công đức vào người.
TBC
Thế nhưng ánh sáng công đức lần này lại lớn bằng 2 người, cô chỉ ngồi thiền cũng không thế hấp thụ hết được. Vì thế cô vội vàng bày ra một kết giới nhỏ, né tránh sự quấy rầy và tầm mắt dòm ngó của người đi đường. Thấy ánh sáng công đức sắp tan biến, cô chỉ mới hấp thụ được 1 phần nhỏ, tâm trạng lập tức thấp thỏm.
Đúng lúc này, một bàn tay với khớp xương rõ ràng đột nhiên xuất hiện sau lưng cô rồi nặng nề vỗ xuống. Công đức vốn đang bị ứ đọng trong gân mạch lập tức lao nhanh về phía đan điền giống như sông Hoàng Hà đổ ra biển. Hàn Hướng Nhu nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ hỗn tạp, giữ tâm trí yên tĩnh, chẳng mấy chốc đã hấp thụ tất cả ánh sáng công đức vào trong cơ thể.