Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 310
Cập nhật lúc: 2024-11-13 08:43:14
Lượt xem: 39
Chương 310:
Lưu Viễn Sơn cúp máy, suy nghĩ chốc lát vẫn gọi điện thoại cho Tằng Hiền Lương. Tô Minh biết tình hình sau chuyện xảy ra tối hôm qua, không cần giải thích thêm mà chỉ hỏi xem có đi hay không là được. Mà Tằng Hiền Lương chỉ biết mảnh đất này bất thường, cụ thể bất thường chỗ nào thì người này lại chẳng biết gì cả.
Tuy rằng ông ta muốn nhờ tổng giám đốc Tằng đi cùng mình, sÔng lại không muốn lừa gạt đối tác, bèn kể lại đầu đuôi ngọn ngành chuyện tối hôm qua rồi đi vào chủ đề chính: “Hôm nay đại sư Hàn bảo tôi đi mua một vài pháp khí, thông báo cho tôi đến công trường vào 10 giờ, ông có muốn đi cùng tôi không?” Tằng Hiền Lương đồng ý ngay tức thì, dẫu sao thời gian thi công vẫn còn 7 tháng, ông ta muốn tận mắt thấy chuyện được giải quyết mới yên tâm. Với lại, ông ta từng chứng kiến bản lĩnh của Hàn Hướng Nhu, tràn ngập sùng bái và tin tưởng cô. Ở trong lòng Tằng Hiền Lương, không có việc gì mà đại sư Hàn không làm được, cho nên hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi.
9 giờ 50 phút tối, Tằng Hiền Lương và Lưu Viễn Sơn lần lượt lái xe đến công trường. Lưu Viễn Sơn ôm chiếc rương trong ngực, hỏi đối tác một cách không chắc chắn: “Tổng giám đốc Tằng, đại sư Hàn này thật sự có đáng tin không? Không nói dối ông, hôm qua anh em của tôi mời phải một đại sư giả mạo, cái mạng già của tôi suýt chút nữa mất trong tay lão ta rồi.”
Tằng Hiền Lương lập tức vỗ n.g.ự.c hứa hẹn: “Tổng giám đốc Lưu yên tâm, không nói dối ông, đại sư Hàn vừa mới cứu cả nhà chúng tôi. Tôi đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của cô ấy, lệ quỷ hay là Phật gì đó đấu với cô ấy đều giống như cho không vậy, nếu không thì tôi cũng không giới thiệu cho ông đâu.”
Trong lòng Lưu Viễn Sơn nhất thời cảm thấy vững vàng hơn nhiều, nếu như nơi này thật sự có thể bình yên trở lại, vậy thì 10 triệu kia của mình không tiêu uổng. Đợi đại sư bày trận chiêu tài gì đó giúp mình rồi, nói không chừng sẽ kiếm lại được trong vòng 1 năm, bản thân cũng không cần gì phải đau lòng.
TBC
Hai người đang nói chuyện thì Hàn Hướng Nhu ngồi xe của Cố Bách Nhiên đến. Lưu Viễn Sơn vội vàng ân cần tiến tới chào hỏi cô, chẳng qua không hiểu vì sao Cố Bách Nhiên cũng đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-310.html.]
Tằng Hiền Lương biết chuyện anh vào huyền môn, sÔng Lưu Viễn Sơn lại nghe nói lần đầu tiên, cho nên vẻ mặt hết sức kinh ngạc. Hàn Hướng Nhu không cho bọn họ thời gian để xã giao, dứt khoát xách chiếc rương ra khỏi vòng tay của ông ta. Cô dùng ngón trỏ truyền một chút linh khí vào lá bùa phong ấn trên rương, lá bùa thoáng lóe lên ánh sáng màu xanh nhạt rồi lập tức cháy sạch.
Cô mở rương ra, kiểm tra pháp khí bên trong, thấy đồ đạc được mua yêu cầu của mình mới hài lòng gật đầu: “Mọi người vào trong cùng tôi đi.”
Bốn nhân viên bảo vệ trong phòng bảo vệ đang thò đầu ra nhìn dáo dác, trước kia bọn họ tuần tra ban đêm chưa bao giờ sợ. Có điều bây giờ đừng bảo bọn họ đi tuần tra, chỉ ở trong phòng bảo vệ thôi mà trong lòng bọn họ cũng sợ hãi rồi. Mấy người này thấy lúc này Tằng Hiền Lương và Lưu Viễn Sơn mời một cô gái trẻ tuổi đến làm phép, trong lòng cũng có chút hồi hộp. Ngày hôm qua một người lớn tuổi đến thế mà không kháng cự lại nổi, cô gái trẻ tuổi như vậy có ổn không đấy?
Chẳng qua bốn người đều là người làm thuê, có ổn hay không cũng không đến lượt họ quyết định, may mà trước đây cả bốn người đều ngủ một mạch đến khi trời sáng. Cùng lắm thì tối nay ngủ tiếp, đợi trời sáng thì sẽ không sợ nữa....
Hôm qua Hàn Hướng Nhu đã đến công trường ban ngày xem qua, trong lòng sớm đã nắm chắc về chuyện này. Cô bảo Lưu Viễn Sơn tìm cái chậu đốt giấy hôm qua, ném cho ông ta một túi vàng mã: “Ông ở đây đốt giấy, chúng ta tìm tên lừa đảo kia về đã rồi hẵng nói.”Mặc dù trong lòng Lưu Viễn Sơn hết sức chán ghét Chu Hải, sÔng cũng không muốn lão ta mất mạng ở nơi này, bèn cùng đốt giấy với Tằng Hiền Lương. Vàng mã cháy xong biết thành tiền giấy lấp lánh ánh vàng bay lên theo gió rồi biến mất trong màn đêm không biết đi nơi nào. Hàn Hướng Nhu ôm cánh tay nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng đêm xung quanh càng ngày càng đậm hơn, đậm đến nỗi ngay cả đèn đường ngoài tường cũng mờ đi. Dần dần ngay cả tia ánh sáng cuối cùng cũng chìm vào bóng tối, chỉ còn lại những ánh lửa trong chậu.
Tiếng bước chân truyền đến từ bóng tối, trán Lưu Viễn Sơn đổ mồ hôi, len lén ngước mắt lên nhìn về phía âm thanh phát ra ở phía xa. Chỉ thấy một bóng dáng mập mạp như ẩn như hiện, trong rất giống Chu Hải đã mất tích. Ông ta thấy bóng dáng của Chu Hải càng ngày càng gần mình, bàn tay đang đốt giấy của ông ta bắt đầu run rẩy. Lưu Viễn Sơn muốn quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Hàn Hướng Nhu, lại sợ hành động của mình sẽ thu hút sự chú ý của “tên đại sư giả”, chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, bỏ vàng mã vào trong chậu một cách máy móc.