Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 309
Cập nhật lúc: 2024-11-13 08:42:55
Lượt xem: 41
Chương 309:
Lưu Viễn Sơn thở hổn hà hổn hển ôm chiếc rương đi được mấy trăm mét, đợi đến khi lên được ghế ngồi sau xe, ông ta đã mệt đến đầm đìa mồ hôi. Tài xế ân cần đưa khăn tông sạch cho sếp, hỏi với vẻ mặt lễ phép: “Tổng giám đốc Lưu, bây giờ ông cần trở về công ty không ạ?” Ông ta cầm khăn lau sạch mồ hôi trên mặt rồi tiện tay để sang bên cạnh, mệt mỏi nhắm mắt lại: “Không đến công ty, đưa tôi về thăng nhà luôn đi.” Tối hôm qua Lưu Viễn Sơn bị giày vò cả đêm, vừa đầm mưa vừa đổ mồ hôi, sau nửa đêm còn ngất xỉu trong công trường xây dựng tràn đầy cát bùn, ông ta cảm thấy toàn thân từ trên xuống đưới chỗ nào cũng bẩn nên cực kỳ khó chịu. Dù sao đến tối đại sư Hàn mới liên lạc cho ông ta, nhân lúc này còn nửa ngày mau chóng về nhà ngủ một giấc thôi.
Tài xế đưa Lưu Viễn Sơn về đến nhà, ông ta ôm chiếc rương ở ghế sau xuống, thở hồng hộc khiêng vào nhà. Trong nhà không có ai, chỉ có một cô dọn dẹp vệ sinh. Ông ta sợ vợ về nhà tưởng chiếc rương là hàng ship mà mở ra, còn cố tình khóa cửa phòng lại. Lưu Viễn Sơn đặt chiếc rương ở cửa nhà tắm rồi luôn mở cửa lúc tắm, thậm chí lúc ngủ bù buổi chiều cũng giữ bên cạnh.
TBC
Lưu Viễn Sơn cảm thấy mình chưa từng cẩn thận quan tâm “ai” như vậy kể từ khi con trai ông ta ra đời, đồ trong chiếc rương này có giá hơn 1 triệu đó, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ tai nạn nào.
Tối hôm đó, Lưu Viễn Sơn đúc rút kinh nghiệm tối hôm qua, không chỉ ăn no mà còn mặc áo khoác thật dày, thậm chí còn mang theo túi đựng đèn pin, ô che mưa và các dụng cụ khác. Đợi đến khi ra khỏi nhà, ông ta suy nghĩ một hồi lại nhét thêm ít thịt bò khô vào túi, ngộ nhỡ sau nửa đêm đói bụng thì tốt xấu gì cũng có chút lót dạ. Dù sao thì ông ta gần như mang theo tất cả những thứ mà bản thân có thể nghĩ đến.
Thời gian mà Hàn Hướng Nhu hẹn Lưu Viễn Sơn cũng là 10 giờ tối, hôm qua ông ta đi cùng Chu Hải và Tô Minh. Mặc dù hai người một tà kẻ lừa đảo một là đồ vô dụng, nhưng mà nhiều người tuôn tiếp thêm dũng khí. Bảo ông ta đi một mình vào đêm hôm khuya khoắt, Lưu Viễn Sơn luôn cảm thấy trong lòng sợ hãi. Lưu Viễn Sơn gọi điện thoại cho Tô Minh trước, hỏi đối phương có muốn đi cùng mình đến công trường không. Tô Minh khó khăn lắm mới tỉnh tại, đang ở nhà quấn chăn uống thuốc bổ, ông ta lập tức lắc đầu như trống bỏi khi nghe “tời mời” của Lưu Viễn Sơn. Hỏi mượn tiền ông ta thì được, còn đánh c.h.ế.t thì ông ta cũng không muốn đến công trường đó nữa. Tô Minh nhớ lại chuyện tối hôm qua, bây giờ toàn thân còn đổ mồ hôi tạnh đây. Tối hôm qua, ông ta vốn đang trốn sau đống gạch một cách yên bình, thậm chí còn chăm chú tắng tai nghe tiếng s.ú.n.g và đại bác ở bên ngoài. Nào ngờ ông ta vừa nghe được một lúc thì một khuôn mặt quỷ đột nhiên xuất hiện trước mặt, ông ta thậm chí chưa kịp lên tiếng đã bị dọa cho ngất xỉu tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-309.html.]
Tô Minh vốn tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t như vậy rồi biến thành một con dã quỷ bay lơ lửng trong nhà, không ngờ khi ông ta tỉnh lại là đang nằm trong bệnh viện, bên cạnh còn có người nhà chăm sóc. Điều này đã khiến Tô Minh xúc động khóc lóc dữ dội, còn biết được chân lý liên quan đến tính mạng... Còn sống thật là tốt.
Bây giờ ông ta khó khăn lắm mới thoát c.h.ế.t trong đường tơ kẽ tóc về đến nhà, có chăn ấm áp, có giường thoải mái, có cháo gà thơm ngon, tại sao lại nghĩ quẩn đến mức nửa đêm nửa hôm đi tìm đường c.h.ế.t lần nữa chứ? Đối mặt với lời thuyết phục của Lưu Viễn Sơn, Tô Minh dứt khoát từ chối một mạch: “Tôi không đi! Tôi sợ! Tôi không muốn chết!”
Lưu Viễn Sơn sầu não lau mồ hôi trên trán: “Cậu không tìm Chu Hải nữa à? Lão ta là do cậu dẫn tới đó! Tô Minh, cậu yên tâm, đại sư mà tôi mời hôm nay tuyệt đối rất đáng tin, cậu đi cùng anh đây một chuyến nữa đi.”
Tô Minh nhét một miếng thịt khô vào miệng, nói chuyện không rõ chữ: “Anh Lưu, tôi cầu xin anh tuyệt đối đừng có nhắc đến đại sư gì đó nữa, bây giờ tôi nghe thấy 2 chữ này liền nhức đầu. Cả đời này tôi cũng không muốn quen biết đại sư nào nữa. Phải rồi, nếu như tìm được tên Chu Hải đó, anh giúp tôi chuyển lời đến lão ta rằng mau chóng trả số tiền đã lừa tôi lại, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát.”
Thấy Tô Minh thật sự không muốn đi, Lưu Viễn Sơn cũng không tiện ép buộc. Ông ta vừa định cúp máy thì đối phương bỗng nhiên lên tiếng: “Anh Lưu, nếu anh thật sự không dám đi một mình thì gọi Tằng Hiền Lương đi cùng anh đi, không phải anh nói ông ta rất đề cao đại sư này ư?”