Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:36:10
Lượt xem: 39
Chương 304:
Ông ta nói xong liền lấy một tấm huy chương đồng màu vàng trên cổ xuống: “Tôi còn bỏ 300 ngàn mua một lá bùa hộ mệnh từ chỗ lão ta nữa, có lẽ cũng là giả.” “Còn bùa hộ mệnh cơ đấy.” Lưu Viễn Sơn cười khẩy đáp trả: “Là bùa quỷ nhập thì có, tôi đoán trên người lão ta mang theo không ít, quỷ vừa xuất hiện đã nhập vào người lão ta rồi.” Tô Minh ngồi dựa vào chân tường, ảo não tứm tóc, mày nói mày đang yên đang lành ở nhà uống trà tốt biết bao, dính vào chuyện này làm quái gì chứ? Có điều bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, ông ta nhìn Lưu Viễn Son, liên tục thở dài: “Anh Lưu, anh nói chúng ta phải làm sao đây? Nếu không hai ta thử trèo tường qua đi?”
Tường được xây ở công trường có 2 lớp, lớp đầu tiên là tường gạch cao 2 mét, bên ngoài còn có một lớp tường quảng cáo cao 3 mét, vừa làm đẹp thành phố vừa có thể đề phòng kẻ trộm. Điều Tô Minh nói đến là biện pháp không thể làm được, ông ta cũng biết độ khó quá lớn.
Lưu Viễn Sơn tuyệt vọng lắc lắc đầu: “Dù cho trèo qua được tường gạch cũng không trèo qua được tường quảng cáo. Hơn nữa bên ngoài đen ngòm, ngay cả chút ánh sáng đèn đường cũng chẳng có, càng nguy hiểm hơn.”
Ông ta quan sát xung quanh rồi nghiến răng nói: “Chúng ta đánh dấu ở chỗ này, sau đó bám tường tìm một vòng nữa.”
Tô Minh bưng mấy tảng đá ở gần đó chồng lên nhau, còn giật bùa hộ mệnh trên cổ mua từ chỗ Chu Hải xuống, đặt nó lên tảng đá trên cùng để làm dấu.
Công trường quá tối, hoàn toàn không có ánh đèn nào. Lưu Viễn Sơn lấy điện thoại di động ra nhìn, vẫn là tình trạng không có tín hiệu. Ông ta thở dài mở đèn pin trên điện thoại lên, bắt đầu đi vòng quanh dọc theo tường rào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-304.html.]
Ngoại trừ bản thân trung tâm thương mại lớn này của Lưu Viễn Sơn ra, quảng trường trước mặt cũng có quy hoạch đặc sắc, diện tích rất lớn. Hai người chỉ dựa vào ánh đèn pin từ điện thoại đi trong đêm tối khoảng 20 phút, loáng thoáng còn trong thấy nguyên vật liệu xây dựng chất đống và kiến trúc chưa xây xong đen thùi lùi. Thế nhưng tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng, tựa như không có gì đặc biệt.
TBC
Cuối cùng 2 người lại vòng trở về, dường như trừ cổng và phòng bảo vệ đã biến mất ra, mọi thứ đều rất bình thường.
Lưu Viễn Sơn nhìn chồng đá kia, biết mình lại đi vòng tròn, bèn tựa vào tường nặng nề thở ra.“Anh Lưu.” Tô Minh bỗng nhiên run rẩy lên tiếng: “Bùa hộ mệnh kia của tôi mất rồi.”Hiện tại lòng dạ Lưu Viễn Sơn tràn ngập lo lắng, theo bản năng thuận miệng nói: “Mất thì mất thôi, dù sao cũng là hàng giả.” Đợi đến khi nói xong , ông ta mới tỉnh táo lại, Tô Minh đã đặt bùa hộ mệnh đó lên đá làm dấu trước khi họ rời đi.Ông ta đột nhiên quay lại, lấy điện thoại di động ra, thấp giọng hét lên: “Xem xem có phải nó rơi xuống đất rồi hay không?”
Hai người vừa soi đèn pin vừa tìm quanh phạm vi 2 mét gần đó, lại hoàn toàn không thấy bóng dáng của bùa hộ mệnh.Tô Minh sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, lo lắng dựa vào tường, hỏi: “Anh, có phải Chu Hải đã tới đây rồi không?”Lưu Viễn Sơn l.i.ế.m liếm đôi môi khô khốc, gian nan gật đầu: “Có thể lắm.”Bùa hộ mệnh kia của Tô Minh không biết làm bằng vật liệu gì, nó khá to và rất nặng, ông ta cũng không ngại cổ nặng mà đeo nó hết mấy tháng. Mặc dù bây giờ có chút gió, sÔng lại không lớn, thứ lớn như vậy thì không thể bị thổi đi được, chắc chắn bị ai đó lấy đi rồi.
Lần này Lưu Viễn Sơn cũng không thể nán lại lâu hơn nữa, ông ta nhổ một bãi nước miếng sang một bên rồi lên tiếng: “Chúng ta sẽ đợi ở chỗ khác.”Đây là lần đầu tiên Tô Minh đến công trường, hoàn toàn không quen quen thuộc, bèn thất thểu đi theo Lưu Viễn Sơn khoảng 10 phút. Đúng lúc đó, bầu trời bỗng nhiên đổ mưa, hiện tại thời tiết vốn đã hơi lạnh rồi, nếu như dầm mưa cả đêm nhất định sẽ bị ốm. Bấy giờ Lưu Viễn Sơn cũng không quan tâm điều gì nữa, che đầu nói với Tô Minh: “Chúng ta vào trong cao ốc tránh mưa đi.”Chỗ hai người đang ở hiện giờ cách không xa trung tâm thương mại chưa xây xong , chưa đầy 2 phút sau bọn họ đã chạy vào trong tòa nhà. Họ giũ nước mưa trên người, lau tóc ướt đi, cuối cùng Lưu Viễn Sơn thở phào nhẹ nhõm.Mặc dù tòa nhà chưa xây xong , thế nhưng vách tường rất dày có thể ngăn được không ít gió. Cộng thêm 2 người chạy nhanh, trừ áo khoác hơi ẩm ướt ra thì quần áo bên trong vẫn chưa dính nước mưa, ấm áp hơn ở bên ngoài nhiều.
Lưu Viễn Sơn bỏ điện thoại di động vào trong túi, lấy gói t.h.u.ố.c lá ra châm thuốc hút, có điều ông ta vừa mới móc bật lửa ra lại nghe tiếng bước chân truyền đến từ bên ngoài. Ông ta vội vàng lấy điếu thuốc ra khỏi miệng bỏ lại trong túi, kéo Tô Minh rón rén đi về phía cầu thang. Chẳng bao lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng khóc nghẹn ngào, nghe hết sức đáng sợ. Điều khủng khiếp nhất chính là nghe âm thanh không phải một người mà là rất nhiều.