Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 302
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:29:56
Lượt xem: 37
Chương 302:
Lưu Viễn Sơn đứng ở giữa rơi vào tình thế khó xử, một bên là công trường quả thực có quy định này, bản thân cũng không tiện phá lệ, như có thứ gì đó rơi từ trên cao xuống, xảy ra chuyện thì ai cũng phiền phức. Bên còn lại là đại sư được mình mời tới, huống chi còn có mặt mũi của Tô Minh bạn ông ta, nếu như khuyên thì rõ ràng là vả mặt người nhà, cũng không thể làm ra chuyện đắc tội với người ta được.
Ông ta thấy 2 bên đều không đễ thuyết phục, dứt khoát nói với Tằng Hiền Lương: “Tổng giám đốc Tằng đã nói gần đây liên tục xảy ra sự cố nhỏ, không bằng để các công nhân tạm ngừng thi công 1, 2 ngày, đợi chúng tôi hoàn toàn điều tra rõ vấn đề xong rồi thi công trở lại. Tổn thất trong lúc đình công sẽ do tập đoàn Thịnh Hành chúng tôi chi trả.” Tằng Hiền Lương thấy Lưu Viễn Sơn đã nói đến nước này rồi, bèn lấy giấy ra viết một phần thỏa thuận tạm thời. Sau đó ông ta thông báo cho đội ngũ xây dựng nghỉ ngơi 2 ngày, tiền lương được phát như thường. Những công nhân này đều tính liền theo ngày, vừa được nghỉ vừa không mất tiền lương, ai nấy đều rất vui vẻ rời đi. Chưa đầy 20 phút sau, công trường đã không một bóng người.
Tằng Hiền Lương ném mũ bảo hiểm của mình lên bàn: “Vậy tổng giám đốc Lưu, ông Tô, đại sư Chu từ từ điều tra, nhà tôi có việc nên không đi cùng các vị.”
Tô Minh thấy đối phương rời khỏi mà không thèm quay đầu lại, bèn cười nói với Lưu Viễn Sơn: “Anh Lưu, tính tình người này có chút nóng nảy nha.”
Lưu Viễn Sơn cũng cảm thấy thật mất mặt, cười gượng ha ha: “Không cần quan tâm đến ông ta, ông ta giới thiệu một đại sư nào đó, là một cô gái cực kỳ trẻ. Tôi không tin nên có lẽ trong lòng ông ta rất khó chịu.”
Chu Hải nghe nói có đồng nghiệp muốn cướp mối làm ăn với mình, lập tức mở miệng khinh thường: “Nghề này của chúng tôi luôn tốt xấu lẫn lộn, người nào đọc được nửa quyển sách vớ vẩn cũng dám xưng là đại sư. Còn cô gái trẻ tuổi cơ đấy, cũng không biết có sư phụ dạy dỗ nghiêm túc hay không, tổng giám đốc Tằng này không biết đã rơi vào đống hoa đào này rồi, há há há...”
Tuy rằng ngoài miệng Lưu Viễn Sơn không nói gì, sÔng trong lòng nghĩ giống thế, cũng cười theo. Ba người vừa nói vừa cười bước vào công trường, ông ta thường xuyên đến đốc thúc tiến độ thi công, tương đối quen thuộc công trường này. Thế nên Lưu Viễn Sơn dẫn 2 người vòng quanh rồi hỏi: “Đại sư, ngài xem xem đến cùng chỗ này có gì không ổn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-302.html.]
TBC
Chu Hải suy nghĩ một chốc, bày ra vẻ mặt nghiêm túc: “Ông đừng nói, đúng là để tên lừa đảo kia đoán mò trúng rồi, nơi này thật sự có vấn đề.”
Lưu Viễn Sơn nửa tin nửa ngờ nhìn Chu Hải: “Đại sư, lúc tôi mua mảnh đất này, người ta nói phong thủy rất tốt mà, tại sao lại có vấn đề chứ?”
Lão ta giẫm lên nền đất dưới chân, nói y như thật: “Ông có cảm thấy nơi này hơi lạnh không?”“Có!” Lưu Viễn Sơn liếc nhìn chân trời đỏ rực: “Mặt trời cũng đã xuống núi, chắc chắn là lạnh rồi, thành phố ven biển của chúng tôi là thế mà.”
“Không phải, thứ tôi nói là âm khí.” Chu Hải tiếp lời: “Nơi này có âm khí, có lẽ một vài du hồn đặt chân đến đây vào buổi tối, chẳng qua vấn đề không lớn, làm phép đuổi một chút là được rồi.”Lưu Viễn Sơn trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng: “Đại sư, ngài là bạn tôi Tô Minh giới thiệu, tôi cũng tin tưởng ngài. Nếu không thì làm phiền ngài làm phép, xua đuổi những cô hồn dã quỷ này đi, để tránh sau này ảnh hưởng đến việc kinh doanh của tôi.”
Thứ Chu Hải muốn nghe chính là điều này, lão ta biết đối phương kinh doanh lớn, cũng muốn kiếm được chút ít từ trên người Lưu Viễn Sơn, lập tức mở miệng: “Việc này không nên chậm trễ, tối nay chúng ta sẽ lập bàn thờ làm phép.”...
Ba người ra khỏi công trường, Lưu Viễn Sơn dặn dò bảo vệ trong phòng bảo vệ ở cổng công trường rồi dẫn cả hai đến gần đó ăn cơm. Chu Hải nhân cơ hội xin tiền để chuẩn bị đồ đạc, đợi đến 11 giờ tối, cả ba lại quay trở lại công trường.Khác với vẻ ồn ào náo nhiệt ban đầu, công trường vào buổi đêm rất yên tĩnh. Cao ốc chưa xây xong nhìn từ xa đen ngòm, cộng thêm tiếng gió vù vù, nhìn thế nào cũng cảm thấy rợn người. Bảo vệ trong phòng bảo vệ đi tuần 3 giờ 1 lần, lúc này bọn họ mới tuần tra xong trở về. Nhân viên bảo vệ cho 3 người họ vào trong rồi tiện tay treo ổ khóa lên cửa sắt, về nhà đi ngủ.
Lưu Viễn Sơn siết chặt áo khoác trên người, đi theo sau lưng Chu Hải, nhìn tất cả mọi thứ tối mò xung quanh, trong lòng luôn cảm thấy sợ hãi. Chu Hải ngược lại bày ra điệu bộ đã quen với cảnh tượng này, nghênh ngang đi tới trước bãi đất trống trước cao ốc. Bọn họ lấy bàn bày gà vịt cá thịt và các loại đồ cúng khác lên, lại đốt hai chậu vàng mã lớn, sau đó lão ta cầm kiếm múa may vừa lẩm bẩm trong miệng.