Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-11-13 15:16:23
Lượt xem: 49
Chương 297:
Ông ta cười thầm, lấy một cây gậy leo núi từ cốp sau ra rồi tự giác đi theo đằng sau hai người. Cố Bách Nhiên thấy Tằng Hiền Lương hiểu chuyện như thế, tâm trạng lập tức tốt hơn rất nhiều. Anh ngẩng đầu nhìn, nhận ra Hàn Hướng Nhu đã đi lên núi, bèn mau chóng cầm gậy leo núi đi theo. Nửa tiếng sau, Hàn Hướng Nhu đứng trên bãi đất bằng ở đỉnh núi, thoải mái tận hưởng gió núi. Ở mấy chục mét bên dưới, Cố Bách Nhiên vừa kéo Tằng Hiền Lương đi lên, vừa gạt cỏ dại, bụi cây có gai và cành khô trên đường ra.
Anh nhìn bộ vest của mình bị nhánh cây quẹt rách và cánh tay của một ông già đang túm lấy bản thân, trong lòng khóc không ra nước mắt: Điều này khác với những gì mình tưởng tượng mài “Ôi giời ơi, không được rồi, để tôi nghỉ một tát!” Tằng Hiền Lương chống gậy, túm lấy quần áo của Cố Bách Nhiên thở hồng hộc: “Trước kia tôi cảm thấy sức khỏe mình rất tốt, bây giờ leo núi thôi cũng không leo nôi nữa!”
Ông ta thở hổn hển lau mồ hôi, lắc đầu lia lịa: “Ngọn núi hoang dã này thật sự quá khó leo rồi, dưới chân toàn là cỏ khô, địa thế núi vừa dốc vừa trơn, tốn sức hơn leo những ngọn núi khác nhiều.”
TBC
Cố Bách Nhiên đã không muốn nói chuyện nữa, bây giờ tóc tai anh rối loạn, quần áo rách rưới, 30 năm cuộc đời chưa từng nhếch nhác như thế. Có điều may mà anh đã quen chuẩn bị 2 bộ quần áo ở trong xe, đến lúc đó thay đi là được, chỉ là thời gian anh dự định ở riêng với Hàn Hướng Nhu đều đã bị phá hỏng.
Chẳng qua lúc này Cố Bách Nhiên cũng không có lòng dạ nghĩ lung tung, hình tượng của bản thân đã thế này rồi, còn theo đuổi con gái thế nào nữa, không bị chê đã không tệ rồi. Anh sa sầm mặt, đợi Tằng Hiền Lương nghỉ ngơi đủ rồi thì tiếp tục kéo ông ta đi lên núi. Cố Bách Nhiên cảm giác nửa người của mình tê dại do áp lực, trong lòng không nhịn được kêu rên: Đến cùng mình đã tạo nghiệp gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-297.html.]
Hàn Hướng Nhu đứng ở chỗ cao nhất quan sát phong thủy ở nơi này, phong thủy học cho rằng “nước bay đi thì sức sống phân tán, nước dung hợp thì nội khí tụ họp”. Hồ chứa nước trên núi này nối liền với sông ở Lâm Hải, nước chảy êm dịu vừa uốn lượn quanh co, theo đà tụ lại, thắt lưng ngọc quấn quanh eo nằm ở núi Trầm Hương, là một mảnh đất tốt theo phong thủy học.
Hàn Hướng Nhu lấy điện thoại di động ra quay video lại gửi cho Tổ sư gia, sau đó lại xem xét một vòng trên đỉnh núi. Diện tích của đỉnh núi Trầm Hương chỉ lớn bằng 2/3 đạo quán Thanh Vân. Có điều phái Thiên Nhất trừ xây dựng thần từ cho Tổ sư gia và từ đường cho chưởng môn đời trước ra thì không xây dựng đại điện cung phụng thần tiên, nơi lớn như thế đủ cho phái Thiên Nhất dùng rồi.
Cô lấy từ trong túi xách ra bản vẽ quy hoạch của phái Thiên Nhất. Bản vẽ này được Hàn Thịnh Vĩ thuê nhà thiết kế vẽ, tham khảo bản vẽ của phái Thiên Nhất ở 1000 năm trước và tập hợp từ mấy kiến trúc kiệt tác mà thành. Hơn nữa, cô còn cố tình cho Tổ sư gia xem bản vẽ này, được ông ấy gật đầu đồng ý mới vẽ ra.
Hàn Hướng Nhu cầm bản vẽ đi vòng 1 vòng trên đỉnh núi, chỗ nào xây cái gì cũng tính toán một chút. Cô tưởng tượng dáng vẻ tông môn được xây dựng ở đây, phát hiện vẫn phù hợp, trong lòng không khỏi cảm thấy vui mừng.
Đợi cô xem xét xong mọi thứ rồi, bên kia Cố Bách Nhiên và Tằng Hiền Lương cũng đã leo lên. Cô nhìn bộ dạng của bọn họ, không nhịn được bật cười: “Sao hai người lại thảm hại thế?”Tằng Hiền Lương ngồi trên một tảng đá lớn thở hồng hộc: “Trách tôi trách tôi, vừa rồi tôi không lên được mới túm lấy cành cây ven đường. Ai ngờ lại là một cành khô, tôi suýt chút nữa ngã xuống, may mà tổng giám đốc Cố đã đỡ được.”Cố Bách Nhiên bày ra vẻ mặt vô cảm hứng gió, trong lòng còn lạnh lẽo hơn gió núi này. Cũng không biết với bộ dạng này của anh, lúc nào mới có thể theo đuổi được Hàn Hướng Nhu.Cô dường như nhận ta Cố Bách Nhiên không vui, bèn cười híp mắt giơ tay lấy cỏ dại trên đầu anh xuống, vui vẻ lên tiếng: “Phong thủy của núi Trầm Hương này rất tốt, anh cũng nhập môn một thời gian rồi, anh nhìn xem phong thủy nơi này có ý nghĩa gì đi.”
Tâm trạng nặng nề của Cố Bách Nhiên thoáng cái đã hồi phục nhờ động tác nho nhỏ của Hàn Hướng Nhu, khóe miệng hơi vểnh lên. Anh đứng bên cạnh cô, quan sát hồ chứa nước xinh đẹp rộng rãi bên dưới. Nếu như bỏ đi tiếng rên rỉ ai ô của Tằng Hiền Lương, đây hoàn toàn chính là thế giới 2 người trong tưởng tượng của anh.Ngoại trừ tu luyện, Cố Bách Nhiên cũng phải học 5 thuật của huyền môn. Hiện giờ, anh sẽ dành ra 1 tiếng thời gian làm việc mỗi ngày để nhờ Hàn Hướng Nhu dạy học cho mình, đương nhiên thời gian nghỉ trưa là không thể chiếm dụng. Bây giờ ngày nào cô cũng ngủ trưa 1 đến 2 tiếng, ngay cả Cố Bách Nhiên cũng không dám quấy rầy.