Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-11-11 13:36:41
Lượt xem: 81
Chương 271:
Người từ trước tới giờ chưa từng được đồng nghiệp nam nào tỏ tình, Hàn Hướng Nhu hơi bối
rối, lập tức thẹn quá hóa giận đập Hàn Thịnh Vĩ một cái: “Ai bảo anh nói hươu nói vượn.” Hàn
Thịnh Vĩ khó hiểu nhìn cô: “Mẹ già hỏi em cơ mà, em đánh anh làm gì?”
Vừa dứt lời, thấy Hàn Hướng Nhu tủi thân nhìn mình, Hàn Thịnh Vĩ không chịu đựng nổi ánh
mắt của em gái ruột đành phải hỏi: “Thế rốt cuộc hôm nay em đi đâu vậy? Em không đi làm à?“
Tập đoàn Thần Huy có yêu cầu nghiêm ngặt về trang phục của thư ký, trong thời gian làm việc
nhất định phải mặc đồ công sở, cách ăn mặc này của Hàn Hướng Nhu rõ ràng không phải đi làm.
“Đi tham gia một buổi đại hội trong thành phố.” Hàn Hướng Nhu nhận lấy cốc nước chanh Lưu
Thục Cầm đưa tới, uống một hớp to: “Em bị bình chọn là công dân tốt nhiệt tình của Lâm Hải
và…”
“Phụt…” Hàn Thịnh Vĩ phun hết ngụm sữa đậu nành xuống đất, khóe miệng không khống chế
được nhếch lên thật cao: “Ha ha, một thiên sư nha em sao lại được chọn làm công dân tốt hả?”
Hàn Hướng Nhu ghét bỏ ném một lá bùa dán ngoài miệng Hàn Thịnh Vĩ. Hàn Thịnh Vĩ lập tức
cứng đờ không thể nhúc nhích, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin cô tha thứ. Hàn Hướng Nhu giả
vờ không thấy, giơ tay lấy túi đeo lên vai, vừa thay giày vừa nói: “Mẹ ơi, hội nghị tổ chức ở
khách sạn cách nhà không xa, giữa trưa chắc là con sẽ về ăn cơm.”
“Được rồi.” Lưu Thục Cầm cười tủm tỉm nói: “Trưa nay mẹ sẽ bảo dì giúp việc nấu thêm hai
món.”
Nghe tiếng động cơ ô tô vang lên, Lưu Thục Cầm mới quay đầu lại xé bùa chú trên miệng Hàn
Thịnh Vĩ xuống. Hàn Thịnh Vĩ một lần nữa giành lại quyền khống chế thân thể nhẹ nhàng thở
phào, lòng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực: “Trong nhà có em gái ruột là thiên sư thật sự quá đáng sợ,
không vừa ý một cái là ném bùa, có còn để cho ai sống nữa không hả?”
Hàn Bình An trừng mắt liếc anh rồi bất mãn nói: “Em gái con được bình chọn là công dân tốt
nhiệt tình là chuyện tốt, sao con lại cười em hả? May mà em gái con tính tình tốt chứ nếu là cha
thì đã cầm chổi quất con rồi.”
“Cha con nói đúng đấy, con không thể bắt nạt em gái được.” Lưu Thục cầm gắp một miếng gà xé
dầu đỏ đặt vào bát của Hàn Thịnh Vĩ, tiếp đó dùng giọng điệu dịu dàng gấp mấy lần, cười không
ngớt mà hỏi: “Thịnh Vĩ à, con thân thiết với em gái nhất, con nói cho mẹ nghe chút đi, có thật là
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-271.html.]
trong công ty, những người theo đuổi em con xếp hàng dài không?”
Hàn Thịnh Vĩ nhịn cười lắc đầu: “Sao có thể thế được, con đoán chẳng có lấy một người ấy
chứ.”“Sao lại như vậy được?” Lưu Thục Cầm ngạc nhiên hỏi: “Em gái con tốt nghiệp đại học
985, lớn lên xinh xắn, điều kiện gia đình nhà ta rất tốt, công việc cũng vẻ vang, còn là chưởng
môn của phái Thiên Nhất các con…” Chần chờ một lát, Lưu Thục Cầm nói tiếp: “Đương nhiên
chuyện chưởng môn có thể tạm thời không đề cập đến, với những điều kiện khác thì em gái con
TBC
đều tốt nhất, sao lại không có ai theo đuổi con bé hả?”
Hàn Thịnh Vĩ cười, buông đũa xuống: “Còn có thể vì sao nữa ạ, chắc chắn là vì không dám chứ
sao.” Nhìn dáng vẻ ngỡ ngàng của Lưu Thục Cầm, Hàn Thịnh Vĩ nháy mắt với bà: “Mẹ suy nghĩ
thử xem, gần đây nhà chúng ta thường có một vị khách không mời mà đến đúng không?”“Khách
không mời mà đến ư?” Lưu Thục Cầm cẩn thận nghĩ lại rồi mờ mịt nói: “Làm gì có ai?”
Hàn Thịnh Vĩ bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái tên Cố Bách Nhiên kia một tuần đến hai ba lần không tính
là khách không mời mà đến à?”“Sao cậu ấy lại là khách không mời mà đến được?” Lưu Thục
Cầm không vui: “Cậu ấy là đệ tử mới được em gái con nhận vào môn phái, còn là cấp trên trực
tiếp của em gái con, không phải người ngoài.”
Hàn Thịnh Vĩ quang quác kêu lên: “Mẹ, có phải mẹ đã bị quà cáp và những lời dỗ dành ngon
ngọt của cậu ta mua chuộc rồi không? Con thấy cả rồi nhé, cậu ta mở miệng là gọi dì ơi ngọt sớt
ra.”Lưu Thục Cầm nghĩ tới cảnh đó là lập tức cười xán lạn như hoa: “Đứa bé Cố Bách Nhiên kia
tốt lắm, lớn lên đẹp trai lại biết săn sóc dịu dàng, xem ra đúng là người tốt.”
Hàn Thịnh Vĩ im lặng nhìn bà: “Mẹ, định nghĩa người tốt của mẹ hơi nông cạn quá thì
phải?”“Mẹ hài lòng.” Lưu Thục Cầm không chút lưu tình oán giận: “Nếu con lớn lên đẹp trai
dẻo miệng như vậy thì mẹ cũng sẽ nói con là người tốt.”
Hàn Bình An thấy vợ mình cãi chày cãi cối sắp bại trận thì vội vàng quay lại chủ đề chính:
“Thịnh Vĩ, ý con là Cố Bách Nhiên đang theo đuổi Nhu Nhu à?”Hàn Thịnh Vĩ khẽ gật đầu: “Có
tin đồn trước giờ tên Cố Bách Nhiên đó không gần nữ sắc, nho nhã lễ phép với phụ nữ nhưng
chưa từng vượt quá giới hạn một bước. Có điều cha xem, cậu ta khi ở cùng Nhu Nhu hoàn toàn
không giống như lời đồn, đôi mắt cứ dính chặt lấy Nhu Nhu, chắc chắn là thích em gái con. Hơn
nữa mặc dù thiên phú của Cố Bách Nhiên tốt nhưng người ta muốn tiền có tiền, muốn địa vị có
địa vị, tại sao cần phải gia nhập phái Thiên Nhất, lại còn bỏ tiền ra mua đất xây dựng môn phái
nữa chứ? Đương nhiên là vì muốn Nhu Nhu vui vẻ rồi.”