Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-11-11 10:06:35
Lượt xem: 69
Chương 250:
Hàn Hướng Nhu đi đến bên cạnh Vương Chí Viễn, đưa tay chạm vào nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt
anh ta một chút. Một cảm giác nóng rực truyền đến từ vị trí nốt ruồi làm Vương Chí Viễn không
nhịn được rên rỉ, vô thức muốn trốn về phía sau. Hàn Hướng Nhu thấy thế lạnh giọng quát một
tiếng: “Anh có muốn gỡ bỏ ký ức kiếp trước của mình nữa không đây?” Vương Chí Viễn đầu
thai mang theo trí nhớ m.ô.n.g lung và chấp niệm chôn sâu trong đáy lòng nên đời này anh ta vẫn
bị ký ức của kiếp trước giày vò. Từ nhỏ tới lớn anh ta không có hứng thú đối với bất cứ chuyện
gì, suy nghĩ duy nhất của anh ta tìm kiếm người yêu kiếp trước.
Bây giờ có cơ hội tìm lại ký ức kiếp trước, dù có đau đớn hơn nữa thì Vương Chí Viễn vẫn cam
tâm tình nguyện. Anh ta chậm rãi nhắm mắt lại, móng tay cắm mạnh vào lòng bàn tay, để lại dấu
vết thật sâu.
Trương Nhu Gia nhìn động tác của Hàn Hướng Nhu, không cam lòng đi về phía trước hai bước,
nhưng cô ta chưa đi đến gần đã bị ma gương cản lại. Trương Nhu Gia sợ sệt nhìn thoáng qua
Hàn Hướng Nhu bên cạnh, do dự nhiều lần không dám ra tay vì ái ngại chuỗi vòng tay kia.
Hàn Hướng Nhu chỉ cần 3 phút để xóa nốt ruồi kia đi, nhưng Vương Chí Viễn lại cảm giác như
thể thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức ý thức của anh ta hơi monglung. Mãi đến khi một tiếng
“Ầm” thật lớn vang lên, tấm màn mỏng che phủ ký ức kiếp trước của anh ta giống như bất thình
lình bị sấm sét phá tan, ký ức lờ mờ hiện lên rõ ràng trong đầu Vương Chí Viễn.
Cuối cùng anh ta cũng nhớ lại những chuyện ở kiếp trước.
"Oánh Oánh." Nước mắt của Vương Chí Viễn chảy xuống, anh ta nhanh chóng bước về phía
trước muốn ôm Lý Tú Oánh vào lòng. Tuy rằng âm khí của Lý Tú Oánh có thể giúp cô ấy hiện
thân nhưng vẫn chưa đủ để ngưng tụ thành vật thể, tay Vương Chí Viễn vươn ra vồ hụt vào
không trung.
Lý Tú Oánh nhìn Vương Chí Viễn khổ sở ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, trên mặt cô ấy lộ ra
vẻ mất mát: “Không ngờ anh lại cứ thế đi đầu thai, em vẫn đang một mực chờ anh đấy.”
Vương Chí Viễn nghe thấy hai chữ “đầu thai” mới đứng dậy từ dưới đất, nhìn chằm chằm
Trương Nhu Gia với đôi mắt đỏ bừng: “Rốt cuộc cô là ai? Tại sao cô có thể phong ấn trí nhớ của
tôi? Cô thừa dịp tôi mất trí nhớ cưỡng ép tôi đi đầu thai, thậm chí sau khi chuyển kiếp cô còn có
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-250.html.]
thể đến tìm tôi. Cô thực là tiểu thư nhà Trương tuần phủ ư?”
Trương Nhu Gia nghe lời Vương Chí Viễn nói, lùi về phía sau một bước, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ
hốt hoảng: “Anh phải nghe em giải thích, không phải như vậy đâu Chí Viễn.”“Vậy cô nói xem là
như thế nào?” Vương Chí Viễn nhìn Trương Nhu Gia, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng: “Đời trước
cô hại cả nhà họ Vương tôi còn chưa đủ sao? Mà đời này cô vẫn chưa có ý định buông tha cho
tôi? Rốt cuộc tôi có thù oán gì với cô để cô phải tra tấn tôi hết kiếp này sang kiếp khác như
thế?”Trên mặt Trương Nhu Gia tràn đầy biểu cảm đau lòng muốn chết, giọng nói cô ta có chút
yếu ớt và bất lực: “Chẳng lẽ anh không yêu em một chút nào sao Chí Viễn? Tại sao anh lại phải
quan tâm đến những chuyện chó má kiếp trước chứ? Rõ ràng đời này em mới là người ở bên
anh! Chúng ta đã sắp kết hôn rồi mà!” Cô ta bước lên phía trước hai bước, áp sát vào người
Vương Chí Viễn: “Đời này chúng ta không thể chung sống hạnh phúc bên nhau được ư Chí
Viễn?”
Vương Chí Viễn cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Trương Nhu Gia, giọng điệu có chút lạnh
lùng: “Vì tôi nên Oánh Oánh mới chết, mới đợi tôi hơn 100 năm, trong tim tôi chỉ có một mình
TBC
cô ấy.”Cuối cùng Trương Nhu Gia cũng rơi nước mắt: “Rốt cuộc em có chỗ nào không tốt? Em
kém cô ta ở điểm nào? Đời trước cô ta c.h.ế.t vì anh, em cũng vậy mà!”Vương Chí Viễn nhìn
Trương Nhu Gia với vẻ mặt rất phức tạp: "Rốt cuộc cô là ai? Hay tôi phải hỏi là rốt cuộc cô có
phải là người không?” Nhìn mặt ngơ ngác của Trương Nhu Gia, anh ta cÔng khóe môi nở nụ
cười giễu cợt: “Trương tiểu thư, ta đã nhớ hết toàn bộ kiếp trước rồi.”
Nhớ tới chuyện kiếp trước, Vương Chí Viễn vẫn có chút phẫn nộ. Khi người nhà anh ta bị kết án
lưu đày, Lý Tú Oánh đụng bàn mà chết, Trương tiểu thư chẳng những không hề tỏ ra hối hận mà
còn sai người nói chuyện Lý tiểu thư tự sát cho Vương Chí Viễn mặc dù biết rất rõ mình và anh
ta sẽ không có kết quả.Vương Chí Viễn vốn đã cảm thấy áy náy vì liên lụy người nhà mình, bây
giờ một cô nương trong sạch lại mất mạng vì mình càng làm anh ta tuyệt vọng hơn. Vương Chí
Viễn không thể đối mặt với sự quở trách của anh trai và chị dâu và đôi mắt ngây thơ của đứa
cháu trai nhỏ của mình, không thể đối mặt với cha mẹ già của mình, anh ta thực sự không có mặt
mũi nào để sống nữa. Vương Chí Viễn cố ý làm ầm ĩ gây chuyện, dứt khoát cứa cổ c.h.ế.t khi bị
quan sai rút đao đặt lên cổ mình hù dọa.