Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:14:16
Lượt xem: 55
Chương 230:
Hàn Hướng Nhu đá Trương Thành Dương văng ra xa, nhấc chân tên giẫm nát mắt trận. Hai
người đàn ông đang làm phép bị trận pháp cắn trả, phun ra một ngụm m.á.u tươi. Sinh khí trên
người cũng lập tức mất đi hơn nửa, tóc hoàn toàn bạc trắng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi. Từng
vị khách mời đang hôn mê đều tỉnh tại, dường như bọn họ cũng không quá rõ tại sao mình lại
nằm dưới đất.
Đợi những người này bò đậy khỏi đất, lúc này mới nhận ra Trương Thành Dương vừa rồi còn
khỏe mạnh nhanh nhẹn giờ đã trở thành một ông lão nằm dưới đất. Ông ta có chống gậy thế nào
cũng không thể đứng dậy nổi. Mà hai người đàn ông bên cạnh ông ta đang quỳ dưới đất, ôm
bụng nôn ra m.á.u tươi. “Chuyện gì xảy ra thế này?” Một màn kỳ lạ trước mắt đã khiến rất nhiều
người quên mất chuyện bản thân ngất xiu, tất cả đều tập trung tại xung quanh.
Hàn Hướng Nhu giơ tay ngăn cản một thanh niên muốn dìu Trương Thành Dương dậy: “Bọn họ
bị trận pháp cắn trả. Mấy người không nghĩ xem lại sao tất cả mọi người đang yên đang lành lại
đồng loạt ngất xỉu à?” Cô lạnh lùng trợn mắt nhìn kẻ chủ mưu: “Đó là bởi vì ông ta thiết lập trận
pháp, muốn để các người kéo dài tính mạng cho ông ta mà thôi.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt do dự, cảm thấy chuyện này quá khó tin, giống như
chuyện kể trong thiên thư vậy. Tuy nhiên sự thật không thể chối cãi là lúc nãy tất cả đều ngất đi,
nếu nói nơi này không có mờ ám thì cũng chẳng có ai tin. Trong lúc nhất thời, những khách mời
đến tham gia tiệc rượu đều im lặng, bọn họ liếc nhìn lẫn nhau, ai cũng không mở miệng.
Trương Thành Dương phát hiện sức mạnh trong cơ thể mình đang xói mòn rất nhanh, chẳng mấy
chốc ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn. Ông ta quay đầu lại nhìn đại sư đang nôn
máu tươi đầy đất, biết bản thân chắc chắn cũng không sống nổi, lập tức oán hận nhìn Hàn Hướng
Nhu: “Đến cùng cô là ai?”
Cô lạnh lùng nhìn ông ta: “Không phải vừa rồi ông đã gặp tôi rồi sao? Tôi là thư ký Hàn Hướng
Nhu của tổng giám đốc Cô từ tập đoàn Thần Huy.”
Trương Thành Dương không ngờ lại là câu trả lời này, phẫn nộ nôn ra một ngụm m.á.u tươi. Ông
ta run run rẩy rẩy chỉ về phía cô, thở hổn hển mở miệng: “Cô không nói cũng không sao, đợi tôi
chết rồi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-230.html.]
Trương Thành Dương không cam lòng trút hơi thở cuối cùng, một lát sau, một hồn phách trong
suốt chui ra khỏi cơ thể ông ta. Ông ta còn chưa kịp thích ứng với hình thái mới, đã cảm nhận
được một bàn tay đã bóp lấy cổ mình. Bấy giờ Trương Thành Dương hoảng sợ nhận ra làm quỷ
rồi cũng có chuyện thấy khó thở này, ông ta sắp bị bàn tay này bóp c.h.ế.t rồi!
Ông ta gian nan quay đầu lại, khi nhận ra người đang bóp lấy cổ mình chính là thư ký Hàn
Hướng Nhu, hồn thể lập tức cứng đờ lại.
Cô lắc lắc hồn phách trong tay, nở nụ cười khẩy khinh thường: “Ông nói cho tôi nghe xem, ông
định không tha cho tôi thế nào đây?”Trương Thành Dương: “...” Đại sư ới, cứu mạng!
Mặc dù những khách mời trong biệt thự bị cưỡng ép mượn tuổi thọ, sinh khí bị rút đi đã được
Hàn Hướng Nhu đưa trở lại, sÔng bởi vì sinh khí vẫn chưa hoàn toàn hòa vào trong cơ thể nên
dương khí của bọn họ hơi thấp. Với lại, bên trong lẫn bên ngoài biệt thự để ẩn giấu không ít cô
hồn dã quỷ, âm khí dày đặc, những vị khách mời này khó tránh khỏi có thể trong thấy một vài
thứ mà bình thường không thấy được.Chẳng hạn như quỷ hồn.
Các vị khách trơ mắt nhìn hồn phách của Trương Thành Dương chui ra khỏi cơ thể, ai nấy đều
rất kinh hoàng. Có người hốt hoảng thét chói tai, có người sợ đến nỗi mắt trợn trắng, có người
TBC
quay đầu bỏ chạy ra ngoài khiến phòng khách nhất thời rối loạn không thôi. Thế nhưng bọn họ
chạy đến cửa mới phát hiện cửa biệt thự bị đóng chặt, hoàn toàn không thể đi ra ngoài, chỉ có thể
run lẩy bẩy co rúm ở cửa nhìn về phía Hàn Hướng Nhu, hy vọng cô có thể giúp bọn họ mở cửa
ra.Có điều, lúc này cô không thèm để ý đến bọn họ, cô bóp cổ Trương Thành Dương rồi ra sức
lắc lắc: “Đây là lần thứ mấy ông kéo dài tính mạng rồi?”
Trương Thành Dương lộ ra vẻ mặt hoảng hốt. Nếu nói trước khi chết, ông ta còn tràn trề lòng tin
rằng mình có thể trả thù Hàn Hướng Nhu, đợi đến khi c.h.ế.t thật rồi thì ông ta mới nhận ra bản
thân hoàn toàn không có sức phản kháng khi ở trong tay cô. Cô bóp c.h.ế.t ông ta sẽ dễ dàng giống
như bóp c.h.ế.t một con kiến.Ông ta sợ hãi trước nhận thức này, hồn thể ông ta run rẩy như cái
sàng trong tay Hàn Hướng Nhu, lắp bắp trả lời: “Đây là lần thứ 3 tôi mượn tuổi thọ, tôi biết
chuyện này trái với sự hài hòa của tự nhiên, thế nên mỗi lần mượn tuổi thọ chỉ tìm người trẻ tuổi.
Tuổi thọ của bọn họ còn thời gian dài như thế, một người cho tôi 2 đến 3 tháng là đủ cho tôi sống
thêm mấy năm rồi. Chút thời gian này vốn dĩ chẳng thấm vào đâu đối với bọn họ cả.”