Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 224
Cập nhật lúc: 2024-11-11 07:11:49
Lượt xem: 75
Chương 224:
Hàn Hướng Nhu cầm tư tiệu trở lại văn phòng, vừa liếc nhìn vừa nghi ngờ hỏi Trần Lâm:
“Người tổ chức tiệc rượu lần này, Trương Thành Dương tà ai Trân Lâpm quay đầu nói: “Trương
Thành Dương tà chủ xí nghiệp khá lâu năm ở thành phố Lâm Hải, mấy năm trước nghe nói ông
TBC
ta bị bệnh nặng, suýt nữa thì mất mạng. Bắt đầu từ lúc đó ông ta giao công ty cho con trai quản
lý, ông ta rất hiếm khi lộ diện, sau này thỉnh thoảng sẽ tham gia một vài hoạt động công ích, tiệc
rượu lần này chính là khuyên góp từ thiện.“ Trân Lâm không nói với cô bình thường loại hoạt
động này Cố Bách Nhiên sẽ phái người đưa một tấm chi phiếu, trước nay bản thân anh chưa từng
tham gia. Lần này khác, có lẽ anh muốn ở riêng với Hàn Hướng Nhu. Ánh mắt Hàn Hướng Nhu
lướt qua những từ ngữ trau chuốt dài dòng, trực tiếp nhìn địa điểm tổ chức tiệc rượu ở biệt thự
Tùng Lĩnh.
“Biệt thự Tùng Lĩnh số 1?” Hàn Hướng Nhu trở về thành phố Lâm Hải đã hơn nửa năm, chưa
từng nghe nói tới nơi này: “Căn biệt thự này ở chỗ nào vậy?”
Trần Lâm mở bản đồ trên điện thoại cho Hàn Hướng Nhu xem: “Biệt thự Tùng Lĩnh ở trấn Tinh
Môn, mười năm trước trấn Tinh Môn đã bỏ ra một mảnh đất thí điểm để xây biệt thự, cho phép
chủ xí nghiệp mua đất tự xây biệt thự. Nơi đó gần núi sát biển phong cảnh rất tốt, năm đó người
mua đất như Ông vỡ tổ. Nhưng vì nơi đó thực sự quá xa, vào nội thành phải mất ba đến bốn
tiếng, những năm gần đây khu biệt thự kia luôn thi công đứt quãng, biệt thự đã xây hoàn chỉnh
chẳng có mấy cái, cho nên hiện tại tất cả mọi người đều không biết rõ về nơi đó lắm.”
“Đường xá xa như vậy à.” Hàn Hướng Nhu nghe xong hơi lo lắng: “Tiệc rượu kết thúc cũng phải
chín mười giờ tối, từ trấn Tinh Môn trở về nhanh nhất cũng quá nửa đêm.”
Đúng lúc này điện thoại trên bàn của Trần Lâm vang lên, cô ấy quay đầu nhìn dãy số hiện trên
điện thoại, vội vàng nghe máy: “Xin chào, Tổng giám đốc Cố!”
Ở đầu dây bên kia, Cố Bách Nhiên không biết nói gì, Trần Lâm cúp máy xong thì quay đầu lại
nhìn vẻ mặt cực kỳ vi diệu của Hàn Hướng Nhu. Cô có chút sợ hãi khi bị chị ấy nhìn: “Chị Trần,
chị đang muốn truyền đạt tình yêu với em hả?”
Trần Lâm bị cô chọc cười: “Em nói bậy bạ gì đó?” Chị ấy quan sát xung quanh rồi lặng lẽ vẫy
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-224.html.]
vẫy tay với Hàn Hướng Nhu, kề sát tai cô nhỏ giọng: “Tổng giám đốc Cố bảo chị đặt khách sạn
suối nước nóng nghỉ dưỡng ở thị trấn Tinh Môn vào tối mai. Hai gian phòng hạng sang, chị nghĩ
em không cần lo lắng phải đi suốt đêm về thành phố sau tiệc rượu rồi.”
Hàn Hướng Nhu có vẻ cũng chẳng yên tâm cho lắm: “Tiền ở khách sạn có cần trừ vào tiền lương
không ạ?”
Nụ cười của Trần Lâm cứng lại: “... Không cần, tất cả chi phí tham gia tiệc rượu của em đều cho
công ty chi trả.”Hàn Hướng Nhu không mấy yên tâm, vẫn hỏi tiếp: “Vậy ở một đêm thì ngày kia
chắc chắn không có cách nào đi làm đúng giờ, có tính là vắng mặt buổi làm việc không?”Trần
Lâm hít sâu một hơi: “Không tính, em đi theo tổng giám đốc Cố được tính là công việc bên
ngoài.”Hàn Hướng Nhu ngượng ngùng mỉm cười khi thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trần Lâm. Thật
ra cô cũng không muốn tính toán chi li như thế, quan trọng là Tổ sư gia nhà cô càng ngày càng
tốn tiền sau khi say mê chơi game. Tiền ở một đêm trong khách sạn cũng đủ cho Tổ sư gia mua
được không ít trang bị đâu, tuyệt đối không thể tùy tiện lãng phí như vậy được.
Trần Lâm nhìn Hàn Hướng Nhu đi làm chuyện khác với vẻ mặt yên lòng, lặng lẽ thắp một ngọn
nến trong lòng cho Cố Bách Nhiên: Tổng giám đốc Cố à, không phải tôi không giúp anh, thật sự
là Hướng Nhu nhà chúng tôi không hiểu được anh mà!...Bởi vì thị trấn Tinh Môn cách khá xa,
ngày hôm sau Cố Bách Nhiên đã dẫn theo Hàn Hướng Nhu lái xe rời khỏi công ty sau bữa ăn
trưa. Cô có thói quen ngủ trưa, lên xe không được bao lâu đã ngủ thiếp đi. Cố Bách Nhiên thấy
thế bèn dừng xe ở ven đường, lấy ra một tấm thảm từ ghế phía sau nhẹ nhàng đắp lên người cô,
đồng thời cũng điều chỉnh ghế ngồi đến vị trí thích hợp.Cũng không biết có phải gần đây Hàn
Hướng Nhu rất mệt hay không, anh bận bịu làm này làm kia xung quanh cô hồi lâu mà cô vẫn
không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh giấc nào, vẫn ngủ rất say sưa.
Cố Bách Nhiên ngồi vào ghế lái, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của Hàn Hướng
Nhu, chẳng biết sau bao lâu anh mới khởi động xe, chầm chậm lái hòa vào dòng xe. Giấc ngủ
này của cô hết sức ngon lành, lúc tỉnh dậy, cô phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối hẳn. Trong xe
rất tối, trên loa đang phát một bản nhạc êm dịu thư giãn.Hàn Hướng Nhu nhìn tấm thảm được
đắp gọn gàng trên người mình, bất ngờ quay đầu qua, vừa khéo đối diện với Cố Bách Nhiên. Cô
điều chỉnh ghế, ngồi dậy rồi bất an hỏi: “Có phải tôi ngủ lâu lắm rồi không?”