Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:07:34
Lượt xem: 64
Chương 217:
Cả nhà ba người vui vẻ nấu nướng ở trong phòng bếp, rất nhanh đã chuẩn bị một bàn thức ăn lớn
. Cha Hoa lấy chai rượu vang đỏ quý nhất mà mình cất giữ ra, nhất quyết đòi uống hai ly với con
gái. Bữa ăn kéo đài tới tận đêm muộn, Hoa Điềm Điềm liếc nhìn đồng hồ quả tắc ở trên tường,
thời gian cô nuốt bùa chú càng lúc càng gần. Hoa Điềm Điềm cảm thấy năng lượng bên trong cơ
thể bắt đầu mất dần
thì miễn cưỡng đứng dậy: “Cha, mẹ, tối nay con bay rồi, đến giờ con phải đi rồi.” Cha Hoa mẹ
Hoa dường như đã đoán trước được giờ phút này, hai người cũng không ngăn cản, chỉ là lưu
luyến nhìn cô ấy không rời. Mẹ Hoa lấy bộ quần áo mới mà mình đã chuẩn bị từ lâu khoác lên
vai cho Hoa Điềm Điềm, nhẹ giọng nói: “Đây là quần áo mẹ mới mua cho con, trời lạnh rồi, con
mặc nhiều một chút.”
Hoa Điềm Điềm cầm lấy quần áo mặc xong quay người ôm cha mẹ mình thật chặt, rồi nhanh
chóng rời khỏi nhà. Cửa phòng đóng lại, nhìn bàn đồ ăn thừa và căn phòng trống rỗng, hai người
ngã ngồi ở trên ghế sô pha, trong lòng đau đớn.
Sáng sớm ngày hôm sau, cha Hoa nhận được điện thoại của cơ quan công an, cảnh sát nói cho
ông ấy biết tên tội phạm cưỡng h.i.ế.p g.i.ế.c c.h.ế.t Hoa Điềm Điềm đã tự thú, vụ án đang được điều
tra xử lý.
Cha Hoa nắm tay vợ, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Điềm Điềm có thể yên tâm ra đi rồi.”
——
Nửa đêm mười hai giờ, Hàn Hướng Nhu ở bên ngoài công viên ngoại ô chờ đợi hồn phách Hoa
Điềm Điềm. Cô ấy cho là mình đã trì hoãn rất nhiều thời gian, có hơi áy náy nhìn Hàn Hướng
Nhu: “Xin lỗi cô, là tôi chậm trễ quá lâu.”
“Không sao đâu.” Hàn Hướng Nhu cười lơ đễnh nói: “Cô gặp cha mẹ mình rồi chứ?”
Hoa Điềm Điềm gật đầu, nhìn Hàn Hướng Nhu đầy cảm kích: “Đại sư, cảm ơn cô, không những
để tôi tự tay đưa hung thủ vào đồn cảnh sát, còn cho tôi cơ hội để tôi gặp cha mẹ mình lần cuối.”
“Chỉ là một cái nhấc tay mà thôi." Hàn Hướng Nhu duỗi một ngón tay gãi gãi lông mày, đột
nhiên hỏi: “Cô ở thế gian này còn gì ràng buộc hay có chuyện gì muốn làm không?”Hoa Điềm
Điềm cười khổ: “Nói thật thì nhiều lắm, tôi không yên lòng về cha mẹ tôi. Tôi còn chưa từng
yêu, chưa từng đến Disneyland còn chưa tích góp đủ tiền để đi du lịch vòng quanh thế giới, có
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-217.html.]
rất nhiều rất nhiều thứ luyến tiếc. Kiếp sau tuy rằng tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn, nhưng lại cảm
thấy tôi không còn là chính tôi nữa, ít nhất không phải là Hoa Điềm Điềm hiện tại.”Hàn Hướng
Nhu khẽ ho một tiếng: “Vậy cô có cân nhắc tới việc gia nhập phái Thiên Nhất của chúng tôi
không? Phái Thiên Nhất của chúng tôi đã từng là môn phái huyền học có tiếng tăm lừng lẫy nhất,
truyền thừa ngàn năm, nội tình phong phú.”
Hoa Điềm Điềm ngây ngốc hỏi: “Gia nhập phái Thiên Nhất là có ý gì? Có phải đại biểu cho việc
tôi không cần đi đầu thai nữa đúng không?”Hàn Hướng Nhu sờ sờ tóc Vương Chiêu Đệ bên cạnh
cười nói: “Cô và Chiêu Đệ có linh hồn thuần khiết, tâm trí kiên định, có thể dùng hồn phách để
tu luyện. Mặc dù quá trình này hơi khô khan không thú vị, nhưng sẽ có cơ hội tái tạo được cơ
TBC
thể.”Miện Hoa Điềm Điềm mở lớn, cô ấy cứ tưởng rằng mình là người bất hạnh nhất ở trên thế
giới này, không ngờ có một ngày chuyện may mắn như vậy lại xảy ra với cô, khiến cô bối rối.
“Thật sao?” Hoa Điềm Điềm bật cười, dáng vẻ vui mừng như muốn bay lên trời.Hàn Hướng Nhu
bị lây lan cảm xúc của cô ấy, cũng cười theo: “Nhưng sau khi cô gia nhập phái Thiên Nhất thì
phải theo tôi về thành phố Lâm Hải, cô có muốn về nhà chào cha mẹ một tiếng không?”Hoa
Điềm Điềm nhìn lá bùa mà Hàn Hướng Nhu đưa tới, có hơi ngại ngùng nhận lấy: “Tôi vừa mới
từ biệt cha mẹ, đau lòng khóc lóc nước mắt lưng tròng, cô nói xem giờ tôi trở về có phải phá
hỏng hết bầu không khí không?”
Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Đúng là phá hỏng bầu không khí thật, nếu là tôi chắc chắn sẽ đạp cô
ra ngoài. Nếu vậy thì cô đừng đi nữa, đỡ tốn một lá bùa của tôi.”“Đừng đừng đừng! Phải đi chứ!
Nhưng mà bây giờ có lẽ bọn họ cũng ngủ rồi, sáng mai tôi lại trở về.” Hoa Điềm Điềm cười híp
mắt nhét lá bùa vào trong tôi, đưa tay ôm lấy Chiêu Đệ đang mặc váy công chúa: “Tiểu Chiêu
Đệ mặc váy trong thật xinh đẹp.”Chiêu Đệ được ôm trong lòng chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn
Điềm Điềm nói: “Chị cũng rất xinh đẹp!”
Hoa Điềm Điềm hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Chiêu Đệ, nghiêng đầu hỏi Hàn Hướng Nhu:
“Chúng ta có nên đổi tên cho cô bé không? Tên Chiêu Đệ nghe cũng không hay lắm.”Chiêu Đệ
có hơi xấu hổ nhìn Hàn Hướng Nhu, giọng nói mềm nhũn: “Chị có thể đổi tên giúp em không?
Để em theo họ Hàn của chị nhé?”Hàn Hướng Nhu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu của cô bé
thì đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: “Được, từ nay về sau em sẽ mang họ Hàn, tên Hàn
Nguyệt thì sao: Nguyệt có ý là minh châu, về sau chị sẽ đối xử với em giống như hòn ngọc quý ở
trên tay.”