Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-11-11 02:01:19
Lượt xem: 62
Chương 201:
Các đệ tử nghỉ ngơi thả tỏng, nhưng chưởng môn của bọn họ thì không rảnh rồi, ngoài việc xem
lại băng ghi hình để thêm điểm cho các đệ tử thể hiện tốt, còn phải cùng nhau nghĩ ra một
phương án mới cho các chuyện phát sinh gần đây. Tuy nhiên, lần này có nhiều tông phái huyền
môn tham gia cuộc thi, theo đạo trưởng Minh Dương nói gần đây có rất nhiều sự kiện liên quan
tới những kẻ tu luyện tà ác.
Để tránh việc phương án bị tiết lộ, Trương Tịnh Nguyên hết sức thận trọng lựa chọn mười mấy
môn phái và gia tộc huyền môn nổi tiếng. Ông ta lập danh sách xong , xem lại một lượt rồi cẩn
thận thêm tên Hàn Hướng Nhu của phái Thiên Nhất. Mặc dù hiện tại phái Thiên Nhất chỉ có ba
người, nhưng chưởng môn tương lai của người ta, Hàn Hướng Nhu có thể một mình đối đầu đệ
TBC
tử của một môn phái, huống chi người ta còn có thể mời Tổ sư gia trấn giữ bất cứ túc nào, chỉ
trong nháy mắt đã hạ gục các môn phái huyền môn.
Sau khi ấn định danh sách xong , Trương Tịnh Nguyên quay đầu lại hỏi Ngọc Trúc đệ tử hay đi
bên cạnh mình: “Sư huynh Ngọc Chân Tử của con đâu?”
Ngọc Trúc do dự một chút rồi mới nói: “Sau khi cuộc so tài bắt đầu sư huynh Ngọc Chân Tử đã
rời khỏi khách sạn, bây giờ vẫn còn chưa trở lại.”
Trương Tịnh Nguyên lắc đầu nói: “Ngọc Chân Tử này càng ngày càng không ra sao cả, ta nghe
nói ngày hôm qua hắn còn coi thường một số môn phái nhỏ đúng không?” Ngọc Trúc dường như
không dám nói xấu sư huynh, do dự một chút rồi mới nói: “Hôm qua sư huynh Ngọc Hòa Tử
cũng đã nói với huynh ấy rồi.”
Trương Tịnh Nguyên trầm mặt nói: “Tạm thời không cần để ý tới hắn, đợi về môn phái rồi tính,
con gọi Ngọc Hòa Tử tới đây trước đi.”
Ngọc Trúc đạp lại đi ra khỏi phòng gọi điện thoại cho Ngọc Hòa Tử. Khoảng ba năm phút sau,
Ngọc Hòa Tử vội vàng chạy tới, lúc này Ngọc Trúc mới mở cửa phòng dẫn ông ta vào. Trương
Tịnh Nguyên ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy tiếng bước chân lúc này mới mở
mắt ra, nhìn thấy đại đệ tử khoan dung ổn trong, tâm trạng phiền muộn của Trương Tịnh Nguyên
cũng cảm thấy khá hơn nhiều, dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Mấy ngày này chắc con cũng vất vả
lắm nhỉ?”
“Đây là chuyện lớn của sư môn, cho dù vất vả hơn nữa trong lòng con vẫn cảm thấy thoải mái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-201.html.]
Ngọc Hòa Tử nói: “Chỉ là chuyện ảo cảnh số một hôm nay làm đệ tử rất sợ hãi, bây giờ vẫn còn
chưa bình tĩnh lại được.”
Trương Tịnh Nguyên nhớ tới chuyện mới xảy ra vào buổi sáng, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ
hãi: “Hôm nay đúng là nguy hiểm, đừng nói là con, ngay cả ta cũng cảm thấy rất sợ.” Hai thầy
trò nhìn nhau thở dài, Trương Tịnh Nguyên nhớ tới mục đích gọi Ngọc Hòa Tử tới đây, vươn tay
đưa danh sách đã viết xong cho ông ta: “Ngày mai sắp xếp một phòng họp nhỏ, để thiết bị chiếu
phim lên, sau khi quyết định tên cuộc thi thì sẽ tổ chức một cuộc họp. Cũng không có quá nhiều
người, không cần bày thẻ, mọi người tùy ý ngồi là được.”
Ngọc Hòa Tử nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua, khi nhìn thấy Hàn Hướng Nhu của phái Thiên
Nhất được viết ở vị trí cuối cùng thì có hơi sửng sốt: “Sư phụ, phái Thiên Nhất này không có đội
trưởng, Hàn Hướng Nhu này cũng là đệ tử tới thi đấu, để cô ấy tham dự có thích hợp
không?”Mặc dù Ngọc Hòa Tử vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài ảo cảnh, nhưng bên trong xảy ra
chuyện gì ông ta hoàn toàn không biết. Ở trong ấn tượng của ông ta, phái Thiên Nhất là một môn
phái nhỏ, không chỉ có số lượng người ít ỏi, mà còn không may mắn lắm, ngay vòng đầu tiên đã
bị phân tới ảo cảnh khó như vậy.
Trương Tịnh Nguyên thở dài nói: “Phái Thiên Nhất này cũng không phải là một môn phái nhỏ,
hôm nay những đệ tử ở bên trong ảo cảnh còn có thể sống sót đi ra ngoài đều nhờ công của phái
Thiên Nhất.” Ngọc Hòa Tử nghe nói như vậy lại càng cảm thấy khó hiểu, Trương Tịnh Nguyên
chỉ chỉ vào màn hình ở bên cạnh nói: “Nếu con có thời gian rảnh thì ở đây xem video của Hàn
Hướng Nhu ở bên trong ảo cảnh, con sẽ biết phái Thiên Nhất này không hề đơn giản!”——
Ngọc Chân Tử đi ra ngoài một ngày, đợi đến khi trở về khách sạn đã là 9 giờ tối. Ông ta đi ngang
qua tổ hội nghị khi đẩy cửa vào thì nhìn thấy Ngọc Trúc và mấy đạo sĩ nhỏ đang sửa sang tài
liệu, thuận miệng hỏi một câu: “Trận tỉ thí ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi?”Ngọc Trúc ngẩng đầu
liếc nhìn ông ta nói: “Trận tỉ thí ngày mai được dời tới ngày kia rồi, ngày mai mấy vị chưởng
môn sẽ quyết định thứ hạng của cuộc so tài.”
“Đang yên đang lành sao lại thay đổi kế hoạch?” Ngọc Chân Tử lẩm bẩm một câu, buông tay đi
về phía Ngọc Trúc: “Được rồi mọi người làm việc đi, tôi đi gặp chưởng môn một chút.”Ngọc
Trúc thấy vậy vội vàng nói: “Hôm nay sư phụ tương đối mệt mỏi nên đã đi ngủ sớm rồi, nếu sư
huynh có chuyện gì đó thì sáng mai hãy tới tìm.”