Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:58:25
Lượt xem: 58
Chương 193:
Đạo trưởng Tùng Hạc hốt hoảng đẩy cửa phòng họp ra rồi vọt vào trong, khi nhìn thấy hình ảnh
trên màn hình, chân chợt trượt đi, suýt nữa thì ngã văng ra ngoài. Lúc này, mười mấy cái màn
hình trong phòng họp đều chiếu một hình ảnh, khoảng bốn mươi đệ tử đang đứng chen chúc trên
bãi đất trống trước cánh cửa màu đen, đáng vẻ bó tay hết cách, Hàn Hướng Nhu thì đứng đầu cả
đội. Trương Tịnh Nguyên thấy vậy thì vội hỏi mấy người đệ tử lúc nãy ở lại trong phòng họp:
“Có chuyện gì vậy? Tại sao bọn họ đều đến nơi đó thế?” Đệ tử phụ trách tín hiệu hoảng sợ lắc
đầu: “Vừa rồi màn hình mất tín hiệu, chờ đến khi hình ảnh khôi phục bình thường thì bọn họ đều
đã vào trong hang núi, cụ thể có chuyện gì xảy ra con cũng không biết.”
Trương Tịnh Nguyên tức giận đập bàn: “Đây rốt cuộc là thứ gì mà lại dám ẩn nấp trong ảo cảnh
của núi Lông Hổ chúng ta mấy trăm năm trời! Đến cùng thì nó muốn làm gì?” Những người
khác nghe vậy, trong lòng càng lạnh lẽo hơn, một thứ đã ẩn nấp mấy trăm năm, nghĩ kiểu gì cũng
không phải loại lương thiện.
Lúc này, đám người trẻ tuổi trong hang núi nhìn cánh cửa lớn màu đen trước mặt, ít nhiều gì
cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Chẳng qua bọn họ đều là đệ tử ưu tú đến từ các môn phái, về tư
chất tự nhiên hay là tư duy đều nổi bật hơn các sư huynh đệ đồng môn. Sau khi phát hiện mình
đột ngột bị thay đổi địa điểm, ban đầu bọn họ còn có chút bối rối, nhưng sau đó đã nhanh chóng
bình tĩnh lại, ngoái đầu xem xét tình hình xung quanh.
Hàn Hướng Nhu xoay người lại, hít sâu một hơi: “Tình huống ở nơi này không đúng lắm, ai có
thể liên hệ với sư trưởng không? Bảo bọn họ hãy mau chóng phá vỡ ảo cảnh này, thả chúng ta ra
ngoài đi.”
Có vài người đút tay vào túi siết chặt bùa chú bên trong, có điều vẻ mặt vẫn có chút chần chờ
không chắc chắn, sợ mình bị lừa gạt mà bỏ lỡ tư cách tranh chức quán quân. Hàn Hướng Nhu
thấy sắc mặt bọn họ là biết ngay họ đang nghĩ gì, không khỏi cười lạnh nói: “Nếu các người
không tin tôi thì thôi, lát nữa thứ bên trong ra ngoài thì chỉ sợ chẳng mấy người trong số chúng ta
có thể sống sót đâu.”
Một đệ tử sau phút trầm ngâm bỗng nói: “Tử vÔng bên trong ảo cảnh chẳng phải sẽ được tự
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-193.html.]
động di chuyển ra ngoài hay sao? Vậy thì có gì mà phải sợ?”
Hàn Hướng Nhu bật cười: “Cậu cho rằng đây là ảo cảnh do núi Lông Hổ thiết lập ra ư? Chết ở
chỗ này là c.h.ế.t thật sự đấy, chỉ sợ ngay cả hồn phách cũng không thoát ra được.”
Mặc dù hầu hết mọi người vẫn hoài nghi nhìn Hàn Hướng Nhu, nhưng cũng có người cảm thấy
sự việc lần này khác thường, lập tức đốt bùa chú sư phụ mình đưa cho. Bùa chú màu vàng chỉ
lẳng lặng cháy hết trên không trung, ngoại trừ một đống tro tàn rơi xuống thì chẳng có biến hóa
gì khác. Sắc mặt của đệ tử huyền môn vừa đốt bùa chú trở nên trắng bệch, anh ta hoảng hốt nhìn
tro bùa dưới đất: “Tôi không liên lạc được với sư phụ! Tôi không ra được! Chuyện này rốt cuộc
là sao chứ?”
Thấy vẻ mặt của người đệ tử kia không giống giả vờ, có mấy người nữa vội vàng móc bùa chú
trong n.g.ự.c ra, có điều mọi việc dần trở nên tuyệt vọng khi họ cũng không thể liên hệ với sư
trưởng thông qua bất kỳ bùa chú nào. Lúc này, một đệ tử của núi Lông Hổ đứng dậy, lấy một
viên ngọc bội từ trong ba lô ra: “Ngọc bội này có năng lực chìa khóa của ảo cảnh, giúp tôi trực
tiếp rời đi. Bây giờ có vẻ như ảo cảnh xảy ra một vài vấn đề, để tôi ra ngoài bẩm báo lại sự việc
cho chưởng môn biết. Mọi người an tâm chớ vội, lát nữa Trương chưởng môn của núi Lông Hổ
chúng tôi sẽ cứu mọi người ra ngoài.”Ngọc bội bị bóp nát cái bộp, thế mà vệt kim quang trong
tưởng tượng chẳng hề xuất hiện, đệ tử kia thì ngược lại bị mảnh vỡ của ngọc bội cắt đứt tay.
Đám người trong hang núi nhìn miếng ngọc vỡ thành mấy nửa mà hoàn toàn yên lặng, đệ tử núi
Lông Hổ nhìn mảnh vỡ trong tay mình, vẻ mặt mờ mịt.
Một mảnh trầm mặc, Tần Mặc thấy anh ta chật vật như vậy bèn hỏi: “Có phải anh dùng sai
phương pháp rồi không?”Sắc mặt đệ tử núi Lông Hổ tái nhợt, anh ta lắc đầu: “Sư phụ đã dặn dò
riêng, chỉ cần bóp nát nó là có thể rời khỏi ảo cảnh, chẳng lẽ…”
Anh ta không nói tiếp, nhưng những người khác đều biết điều đối phương muốn nói là gì, vẻ mặt
của mọi người đều cực kỳ khó coi. Đúng lúc này, trong con đường phía sau bỗng vang lên tiếng
bước chân dồn dập. Hàn Hướng Nhu nhớ tới Hàn Thịnh Vĩ còn đang ở lại bên ngoài, lập tức đẩy
TBC
mấy người cản đường ra, nghênh đón anh. Quả nhiên Hàn Thịnh Vĩ phóng từ trong lối đi nhỏ ra
ngoài, khi thấy đám người lít nha lít nhít đứng đó thì lập tức sửng sốt, sau đó túm chặt lấy tay
Hàn Hướng Nhu, mau chóng chạy về phía trước: “Chạy mau, núi đằng sau lấn tới đây.”