Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 191
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:57:46
Lượt xem: 66
Chương 191:
Hàn Thịnh Vĩ không thấy hình ảnh tro cốt được đưa ra khỏi tối đi, thế nhưng ban giám khảo tại
chuyển cảnh. Chỉ thấy tàn gió kia quanh quấn trong nghĩa địa, rải tro cốt vào trong những quan
tài gỗ khác nhau như thể phân biệt được mỗi bộ bộ hài cốt vậy. Sau đó, cơn gió chậm rãi đẩy
quan tài gỗ tên, xong xuôi mới tan biến trong không khí. Hàn Hướng Nhu bất đắc đĩ thở dài sau
khi xử lý xong những cương thi cấp thấp này. Cô vốn còn định gia tăng chút kinh nghiệm chiến
đấu, nếu như tất cả đều ở trình độ này thì xem ra không quá dễ giải quyết rồi. Bên trong ảo cảnh
này, mặc kệ là âm tướng hay là cương thi đều có sức chiến đấu không mạnh tắm. Cô nhớ đến
điệu bộ ngạc nhiên của các đệ tử núi Lông Hổ trước khi tiến vào ảo cảnh, không khỏi nhíu mày
tự lầm bầm: “Có phải ảo cảnh số 1 này quá dễ dàng rồi không? Chẳng phải đã nói rất nguy hiểm
à? Lẽ nào mình vào nhầm ảo cảnh rồi ư?” Cùng túc đó, hai đệ tử của tông phái Lông Môn cuối
cùng cũng phá được mê trận bước vào ngôi mộ. Một đám âm binh xong tới, sắc mặt hai người
thoáng cái trắng bệch: “Áo cảnh số 1 quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là vô cùng hung hiểm!”
Trong phòng họp, các ban giám khảo đều không hẹn mà cùng ôm mặt, đều là đệ tử, tại sao
khoảng cách lại lớn đến thế!
...
Sau khi thiêu hết đám cương thi này, con đường sau đó suôn sẻ không chút trở ngại. Chẳng qua
bọn họ cũng không biết đây là mộ của ai, lại xây dựng giống như mê cung, gần như là cứ đi mấy
chục mét sẽ gặp phải một lối rẽ xuất hiện. Hàn Hướng Nhu không khỏi dừng bước khi đi được
khoảng 7, 8 lối rẽ rồi mà vẫn không thấy được điểm cuối.
Chẳng lẽ đây cũng là một trận ảo ảnh?
Cô kết thủ quyết, thầm niệm chú phá trận, thế nhưng một luồng ánh sáng vàng lướt qua, lại phát
hiện bản thân vẫn đứng tại chỗ, xung quanh có vẻ như cũng không thay đổi gì. Tuy nhiên, Hàn
Hướng Nhu lại nhạy cảm nhận ra nơi này quả thực có một trận pháp đang ẩn giấu, chỉ là chú phá
trận của mình dường như không có tác dụng với nó.
Ở phòng họp bên ngoài, đạo trưởng Trường Minh cũng cảm thấy khó hiểu về tình cảnh của cô,
ông ấy nghiêng đầu hỏi Trương Tịnh Nguyên ở bên cạnh: “Chưởng môn Trương, nơi này cũng
kiểm tra trận pháp à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-191.html.]
Ông ta lắc đầu với vẻ mặt kỳ quái: “Cô ấy đã lệch khỏi vị trí dự tính từ đường giao thứ 2. Theo
lý thuyết, cô ấy hẳn sẽ đến một mộ thất chính, ở đó có nuôi một con quỷ vương phi cương hút
máu, chỉ cần g.i.ế.c c.h.ế.t nó thì thử thách này sẽ hoàn thành. Chỉ có điều, xét từ thủ pháp Hàn
Hướng Nhu tính toán, cô ấy hình như không thể bị nhầm được. Với lại, nếu đi nhầm thì chắc
chắn sẽ gặp đường cùng, sao cô ấy lại có thể đi qua nhiều ngã rẽ vậy được?”
Chân nhân Tùng Hạc do dự một lúc rồi lên tiếng: “Mấy người có chú ý, mỗi lần Hàn Hướng Nhu
TBC
đi qua một đường giao đều sẽ kết một thủ quyết. Tôi thấy thủ quyết cô ấy sử dụng giống như thủ
quyết lúc phá mê trận vậy. Mọi người nói xem, có phải trong lối vào mộ này có mê trận không
biết nào đó, bị cô đánh bậy đánh bạ phá vỡ rồi hay không?”Trương Tịnh Nguyên không nói gì,
trận ảo ảnh này đã lưu truyền lại mấy trăm năm nay, chưởng môn qua nhiều thế hệ của núi Lông
Hổ đều dùng nó để rèn luyện các đệ tử. Nếu nói về việc hiểu rõ trận ảo ảnh này ra sao thì Trương
Tịnh Nguyên chỉ dám nói mình biết năm phần, về phần trong trận ảo ảnh có ẩn giấu bí mật nào
khác không, Trương Tịnh Nguyên thật sự không biết nói gì.
Lúc này Hàn Hướng Nhu đứng trên đường vào mộ trầm ngâm một lát, sau đó vẻ mặt trịnh trọng
lấy một lá bùa ra, kẹp giữa ngón tay. Trước đây anh em Hàn Hướng Nhu dùng bùa chú cứ như
ném giấy lộn, thế mà bây giờ cô lại lộ ra nét mặt nghiêm túc như vậy, khiến ban giám khảo
không thích ứng kịp, lập tức ngồi ngay ngắn lại, căng thẳng nhìn chằm chằm vào lá bùa trong tay
cô.Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi rồi ném lá bùa vào trong không trung, trong lúc đó cô nhanh
chóng bấm pháp quyết và thấp giọng đọc pháp chú. Chỉ nghe một tiếng “oành” thật lớn vang lên,
con đường dẫn vào mộ nhanh chóng biến mất tăm hơi, khung cảnh xung quanh cũng phát sinh
biến hóa lông trời lở đất. Chờ đến khi sương mù tràn ngập bốn phía tản đi, Hàn Hướng Nhu chợt
phát hiện mình thế mà lại đang đứng trong một cái hang núi.
Trong phòng họp, sắc mặt của Trương Tịnh Nguyên cực kỳ ngưng trọng, ông ta nhìn chằm chằm
vào màn hình, tái mặt nói: “Cô ta chạy đến nơi nào vậy? Trong những ghi chép về ảo cảnh số
một của núi Lông Hổ chưa từng đề cập đến hang núi này.”Khác hẳn với trạng thái nhẹ nhõm hai
tay trống trơn khi đứng trên đường dẫn vào mộ vừa nãy, Hàn Hướng Nhu vừa vào trong hang núi
đã cảm nhận được nguy hiểm. Từ sau khi nhận được truyền thừa của tổ sư gia, đây là lần đầu
tiên cô có cảm giác như vậy.