Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 185
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:55:48
Lượt xem: 72
Chương 185:
Chưởng môn Trương Tịnh Nguyên của núi Lông Hổ bày ra vẻ mặt kích động, thốt tên: “Phái
Thiên Nhất này có tai lịch gì? Sao có thể đào tạo được đệ tử giỏi giang như vậy? Vẽ bùa trên
không trung này cũng không phải điều mà đệ tử huyền môn bình thường có thể làm được.” Chân
nhân Tùng Hạc của núi Võ Đang tắc lắc đầu tiếp tời: “Lão đạo cũng chưa từng nghe nói đến môn
phái này, có lẽ tà môn phái vừa mới thành tập.” Chưởng môn của phái Mao Sơn vuốt râu trầm
ngâm một lát, trên mặt hiện lên vẻ ngờ vực: “Tôi luôn cảm thấy có chút quen tai, có điều hình
như trước kia tôi cũng chưa từng nhìn thấy đệ tử của môn phái này.”
Trương Tịnh Nguyên chỉ dành hỏi đạo trưởng Minh Dương lần nữa: “Phái Thiên Nhất này ở
thành phố Lâm Hải à?”
Đạo trưởng Minh Dương lắc đầu: “Bình thường hai đạo hữu Hàn đều ở trong nhà, cũng không có
tông môn gì. Chẳng qua tôi từng thấy ghi chép có liên quan đến phái Thiên Nhất ở trong một
quyển sách, sÔng không biết có phải là phái Thiên Nhất của đạo hữu Tiểu Hàn hay không.”
“Ghi chép về phái Thiên Nhất ư?” Trương Tịnh Nguyên được nhắc nhở, dường như cũng loáng
thoáng đã nhìn thấy ở chỗ nào rồi. Lúc ông ta đang nhớ lại thì nghe đạo trưởng Trường Minh của
cung Thanh Dương bừng tỉnh vỡ lẽ: “Đạo trưởng Minh Dương đang nói đến phái Thiên Nhất do
Hàn Tĩnh Tu sáng lập vào 1000 năm trước sao?”
Chưởng môn Lý Hiên Đức của tông phái Lông Môn nghe vậy không nhịn được bật cười: “Thôi
bỏ đi, lão tổ Hàn là nhân vật đã phi thăng lên tiên giới trong truyền thuyết, bọn họ đang tự dát
vàng lên mặt mình thì có. Tôi thấy hai anh em này vô tình có được sách cổ gì đó mới đánh bậy
đánh bạ vào huyền môn, lại chẳng có môn phái chính thức nào nên đã dùng phái Thiên Nhất để
giả danh lừa bịp thôi.”
Mặc dù bình thường chưởng môn Triệu Dụ Đình của tông phái Hổ Môn không quá hợp với Lý
Hiên Đức, nào ngờ hôm nay lại tán thành với cách nhìn nhận của ông ta: “Tôi cảm thấy chưởng
môn Lý nói có lý đó, phái Thiên Nhất này đã biến mất 700- 800 năm trước rồi, bây giờ nói có
người kế thừa không khỏi thật nực cười. Không nói cái khác, sợ rằng bọn họ thậm chí còn chẳng
nhận được truyền thừa chính tông của phái Thiên Nhất, tôi cho rằng bọn họ chỉ là đạo không
chính thống.”
Đạo trưởng Minh Dương nghe thấy lời này, khoan thai nhìn Triệu Dụ Đình, trên mặt nở nụ cười
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-185.html.]
lạnh nhạt: “Đạo không chính thống lại có thể dễ dàng vẽ ra bùa chú thượng hạng, xem ra các đệ
tử vẽ bùa được đào tạo một cách tinh hoa của tông phái Hổ Môn còn chẳng bằng đạo không
chính thống đấy.”
Triệu Dụ Đình nghe thấy thế, lập tức giận đến nỗi đỏ mặt tía tai, sÔng lại chẳng thể thốt ra một
câu phản bác nào. Từ trước đến giờ, tông phái Hổ Môn đều chuyên về bùa chú, tuy nhiên trưởng
lão của bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể vẽ ra bùa chú cấp cao, thỉnh thoảng vẽ ra bùa chú
thượng hạng thì toàn bộ tông phái đều phải giăng đèn kết hoa để nhiệt liệt chúc mừng.
Vậy mà vừa rồi Hàn Thịnh Vĩ cầm bùa chú giống như trẻ con chơi nhà chòi, cứ chốc chốc lại
dùng một lá, sau đó còn tiện tay lấy ra một xấp. Chưởng môn của các môn phái khác chỉ xót Hàn
Thịnh Vĩ dùng bùa chú phá của, Triệu Dụ Đình lại chú ý đến vẻ sáng bóng của bùa chú kia chắc
chắn thuộc về bùa chú thượng hạng. Chỉ có điều linh khí trong cơ thể của anh mỏng manh,
TBC
không phát huy được sức mạnh của bùa chú mới để những người này không để ý.Triệu Dụ Đình
bị đạo trưởng Minh Dương vả mặt ngay trước mắt mọi người, trong lòng có chút bất mãn, thế
nhưng ông ta không dám thô lỗ trước mặt Trương Tịnh Nguyên, chỉ giận dữ bất bình đáp trả: “Ai
biết môn phái của bọn họ là thật hay giả chứ? Phải điều tra cẩn thận mới được. Bây giờ giới
huyền học lẫn lộn tốt xấu, người nào cũng dám sáng lập môn phái đấy thôi.”Trương Tịnh
Nguyên không nói gì, nhưng rõ ràng ông ta càng tò mò về Hàn Hướng Nhu hơn, liền tập trung
dán mắt vào màn hình lớn trước mặt. Chỉ thấy hai người Hàn Hướng Nhu đi theo sau âm hồn trở
về nghĩa địa, có điều những âm binh này không dừng lại ở phía trước, mà là vòng qua các phần
mộ rồi đi lên núi. Cô đi ở sau cùng của đội ngũ, thấy âm binh trước mặt đi vào một hang động.
Bởi vì khoảng cách khá xa, thế nên cô không thấy rõ hang kia là cái gì, đợi khi đến gần mới biết
là một con đường vào mộ.
Hàn Thịnh Vĩ xem xét rõ tình hình trước mặt, nơm nớp lo sợ nhích đến gần em gái mình, một tay
cầm gậy một tay cầm bùa chú mà nhỏ giọng thì thầm: “Sau chúng lại vào mộ rồi?”Hàn Hướng
Nhu bắt ma quỷ cũng từng chọn âm trạch cho người ta, sÔng đây là lần đầu tiên cô vào trong
mộ. Hai bên đường vào mộ có đốt đèn bằng dầu xác, chiếu rõ lối đi cực kỳ rõ ràng. Đi đến cuối
là một cánh cửa nhỏ, chỉ có thể một người đi qua, Hàn Thịnh Vĩ vừa mới chui vào đã thấy một
đôi mắt không có tròng trắng đang nhìn chòng chọc vào mình. Anh lập tức đổ mồ hôi lạnh đầm
đìa, vung gậy lên đánh tới: “Nhu Nhu, chúng ta bị lộ rồi.”