Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:54:35
Lượt xem: 71
Chương 182:
Hàn Hướng Nhu thu kiếm đứng ở bên cạnh, gọi Hàn Thịnh Vĩ tới: “Vừa rồi em nói nhiều như
vậy anh nhớ hết rồi chứ? Bây giờ anh thử đi, để xem có thể dùng phương pháp gì để đốt con mao
cương này thành tro bụi.” Hàn Thịnh Vĩ kẹp cây gậy vào nách, thò tay vào túi tục tọi hồi lâu mới
lấy ra một tấm bùa rực lửa: “Cái này được không?” Dáng vẻ của Hàn Hướng Nhu lúc này trong
rất giống một người thầy có đủ tư cách, không chịu nói cho học sinh biết câu trả tòi mà để cho
cậu ta tự mình trải nghiệm. Hàn Thịnh Vĩ đưa cây gậy cho Hàn Hướng Nhu sau đó vừa vụng về
bấm thủ quyết vừa cao giọng đọc pháp chú. Ngay khi anh ném lá bùa ra trong nháy mắt một quả
cầu lửa to bằng quả bóng rổ rơi ở trên người mao cương, bao lấy nó ở bên trong đó.
Ngọn lửa bốc cháy khoảng chừng mười phút mới dần dần tắt, lông ở trên người mao cương cũng
bị đốt trụi, làn da trắng cũng bị đốt thành màu đen nhánh. Đôi mắt xanh của mao cương đờ đẫn
nhìn Hàn Thịnh Vĩ, há miệng thở ra một ngụm khói đen.
Hàn Thịnh Vĩ lúng túng sờ mũi: “Có vẻ như bùa Rực lửa này không được!” Hàn Hướng Nhu ôm
cánh tay nhìn anh: “Vậy anh thử cách tiếp theo đi.”
Ban giám khảo ở trong phòng họp đều trợn mắt há mồm khi nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ lần lượt
móc một loạt lá bùa khác ra, lúc thì lửa đốt, lúc thì d.a.o chém, lúc lại sét đánh, tới tới lui lui bảy
tám lần liền. Mặc dù mao cương không có suy nghĩ hay tình cảm, nhưng những người đang ngồi
ở đây có thể cảm thấy sự tuyệt vọng ở trên khuôn mặt đen sì của mao cương.
Hàn Thịnh Vĩ thử liên tiếp mấy lần nhưng đều thất bại, anh dứt khoát lấy một ít bùa từ trong túi
ra, tìm kiếm một lúc lâu mới lấy ra một tờ trong đó, rồi nhét đống còn lại vào túi. Đây là một lá
bùa sấm sét, sau khi lá bùa bị cháy một quả cầu sấm sét màu tím xuất hiện ở trên không trung,
quả cầu hung hăng bổ xuống người mao cương, cuối cùng thành công biến mao cương thành
than.
Mao cương thoạt nhìn giống như được giải thoát, những người trong phòng họp thấy vậy cũng
thở phào nhẹ nhõm. Hàn Hướng Nhu lấy cây gậy ở dưới nách ra vỗ vỗ hai cái, hài lòng gật đầu:
“Nó c.h.ế.t rồi, bây giờ chỉ cần dùng bùa Rực lửa đốt lại là được.” Một lá bùa Rực lửa rơi trên xác
mao cương, chớp mắt cái xác biến thành một đống tro tàn, một lúc sau bị gió thổi bay. Những
TBC
người trong phòng họp nhìn nhau, mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, đeo cả một balo bùa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-182.html.]
như vậy đúng là ăn gian mà. Nhưng mà bản thân bùa lại chính là một phần của huyền học, ngoại
trừ một đám người đau lòng ôm đầu cảm thấy Hàn Thịnh vĩ quá lãng phí ra, thì cũng không tìm
ra được lỗi gì khác.
Sau khi xem xong , mọi người lại chuyển sự chú ý sang màn hình đang được truyền hình trực
tiếp, Trương Tịnh Nguyên thấy vậy thì nói: “Tắt phát lại đi, bật âm thanh phát sóng trực tiếp của
phái Thiên Nhất này lên.” Ở trên màn hình lớn khi những đệ tử của các phái xuất hiện thì chưởng
môn mới nghiêng đầu nhìn, thời điểm còn lại sụ chú ý của bọn họ đều ở trên người Hàn Hướng
Nhu.
Lúc này Hàn Hướng Nhu đã kiểm tra tất cả những mảnh vỡ của phần mộ, cô đưa bùn đất ở trên
tay cho Hàn Thịnh Vĩ: “Anh có phát hiện được chỗ nào đặc biệt không?”
Hàn Thịnh Vĩ hít vào một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm ghét bỏ: “Có mùi m.á.u tươi kèm theo đó là
mùi hôi thối.”“Điều này chứng tỏ t.h.i t.h.ể ở bên trong mộ phần bị người khác điều khiển, xem ra ở
trong thị trấn này có rất nhiều bí mật.” Hàn Hướng Nhu vứt bùn đất ở trong tay đi, nói chuyện
với Hàn Thịnh Vĩ rất tự nhiên: “Anh cho em một ít nước rửa tay đi.” Vì vậy mà một đám người
ở trong phòng họp lại trầm mặc nhìn Hàn Thịnh Vĩ mọc một lá bùa ra, thuần thục niệm chú, một
dòng nước trong veo từ bên trong lá bùa chảy ra ngoài. Hàn Hướng Nhu cúi người, tỉ mỉ rửa sạch
bàn tay và mu bàn tay, đợi cô rửa xong nước ở trong lá bùa cũng không còn nữa. Hàn Thịnh Vĩ
lấy ra một chiếc khăn giấy đưa cho Hàn Hướng Nhu để cô lau tay, rồi nói: “Bây giờ chúng ta
phải về thị trấn trên à?”Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Chúng ta cùng nhau đi xem tiếng quỷ khóc sói
tru mà Hà Đại nói rốt cuộc là tiếng gì.”
Hai người tốn hơn nửa tiếng mới về tới trấn trên, nhưng ở trên phát sóng trực tiếp chỉ là thoáng
qua mà thôi. Khi hai người trở lại trấn nhỏ thì kinh ngạc phát hiện ra rằng đèn lồng ở của của tất
cả mọi nhà đều biến thành màu trắng, mà vừa nãy lúc bọn họ rời đi, ngoại trừ nhà họ Hà đang có
tang ra thì những nhà khác đều dùng đèn lồng màu đỏ.Trên đường phố yên tĩnh, cửa các nhà vẫn
đang đóng chặt, trong sân cũng không có động tĩnh gì, giống như không có một sinh vật sống
nào. Hàn Hướng Nhu vừa mới nghĩ ra điều này thì thấy cửa một cái nhà ở bên cạnh khẽ hé mở,
một cô gái khoảng hai mươi tuổi vẫy tay với Hàn Hướng Nhu, trên mặt là vẻ lo lắng sợ hãi: “Hai
người mau vào đây đi.”