Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:52:45
Lượt xem: 68
Chương 177:
Hàn Thịnh Vĩ đột nhiên hiểu ra sắc mặt cũng trở nên tái nhọt, anh nhìn ngó xung quanh nhỏ
giọng hỏi: “Tổ sư gia của chúng ta sợ anh làm mất mặt à?” Hàn Hướng Nhu nhìn anh bằng ánh
mắt đồng cảm, dùng giọng điệu của người từng trải thở dài một hơi nói: “Anh cứ tin tưởng em,
nếu lần này anh làm phái Thiên Nhất mất mặt thì sau này giấc mơ của anh sẽ càng ngày càng thú
vị.” Hàn Thịnh Vĩ biết tổ sư gia có thể nhìn thấy biểu cảm của mình nên không dám trưng ra vẻ
uể oải nữa, anh nhanh chóng đứng dậy múc một đống đồ ăn rồi tống hết chúng vào bụng. Chỉ
còn nửa tiếng nữa là cuộc thi đấu bắt đầu, pháp côn của Hàn Thịnh Vĩ còn đang được đưa tới,
anh nhìn thời gian từng phút từng giây đang tới gần, trong lòng có hơi nôn nóng.
TBC
Hàn Hướng Nhu dẫn động linh khí đưa tay vẽ một lá bùa lên trán Hàn Thịnh Vĩ, anh cảm nhận
được một luồng khí mát mẻ tiến vào từ chỗ giữa hai lông mày, muộn phiền đột nhiên tiêu tan,
tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều. Anh ngồi ở trên ghế sô pha, nhắm mắt lại ghi nhớ những
pháp chú và khẩu quyết tối hôm qua, không vội vàng không nóng nảy kiên nhẫn chờ đợi, năm
phút trước khi lên đường, giao hàng hỏa tốc cuối cùng cũng tới.
Sau khi xé hộp đóng gói, cấm lấy cây gậy đen thui ở trong tay, đây là lần đầu tiên Hàn Thịnh Vĩ
sinh ra loại cảm giác gắn bó với gậy thiêu hỏa, đột nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn
nhiều.
Thời điểm Lông Hổ Sơn nhận thầu khách sạn này đã nghĩ tới việc bố trí trận ảo, mười trận ảo
được bố trí ở vườn hoa bên trái và bên phải của khách sạn, với bãi biển phía sau. Đạo sĩ Ngọc
Chân Tử của Lông Hổ Sơn dán trên người mình một lá bùa khuếch đại âm thanh, lớn tiếng đọc
danh sách nhóm: “Lý Đạo Tu của Thanh Dương Cung, Bạch Thuật của Thanh Vân Quan, Lý
Thành của Mao Sơn,…” Lần lượt từng người trẻ tuổi đầy triển vọng từ trong đám đội ngũ đệ tử
của huyền môn đi ra, đứng chờ ở khu vực đằng trước đội ngũ của mình, rất nhanh danh sách của
tổ thứ nhất đã được đọc tới cuối: “Hàn Hướng Nhu, Hàn Thịnh Vĩ của phái Thiên Nhất, mời đi
theo các đệ tử phía trên theo Lông Hổ Sơn Ngọc và đạo trưởng Ngọc Hòa Tử tiến vào trận ảo
đầu tiên.”
Hàn Thịnh Vĩ nắm chặt cây gậy đi ở bên cạnh Hàn Hướng Nhu, mặt đầy vui vẻ nói: “Bọn họ sắp
xếp cho chúng ta vị trí cao thật, ngay tổ đầu tiên, điều này có phải chứng tỏ chúng ta rất may
mắn không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-177.html.]
Hàn Hướng Nhu nhìn Hàn Thịnh Vĩ giống như nhìn kẻ ngốc, có lòng tốt không muốn phá nát ảo
tưởng của anh: “Đúng vậy, chúng ta khá may mắn đó.” Hàn Hướng Nhu nhìn trận ảo ở phía
trước mắt, bước chân hơi chậm lại, nhỏ giọng nói với Hàn Thịnh Vĩ: “Sau khi tiến vào trận ảo
phải cố gắng bảo vệ tâm trí, không chịu nổi thì ném bùa, nếu không đủ thì em sẽ vẽ thêm cho
anh, lần này em mang theo nửa hòm giấy vàng với chu sa, đủ vẽ bùa cho cả anh nữa.”
Trong khi hai người đang nói chuyện thì đám người đã đi tới trước trận ảo, Ngọc Hòa Tử dừng
bước nói: “Cuộc tranh tài chính thức bắt đầu vào lúc mười giờ, thời gian kéo dài tám tiếng, tỷ lệ
thời gian ngoài hiện thực và thời gian trong trận ảo là 1:9. Nói cách khác mọi người sẽ sống ở
trong trận ảo ba ngày. Trong thời gian thi đấu mọi người sẽ trải qua nhiều bài kiểm tra, nhiệm vụ
quan trọng nhất là sống sót, một khi c.h.ế.t ở bên trong thì sẽ bị thua ở trong trận thi đấu này.
Ngoài ra, nếu mọi người có thể tìm được chân tướng dựa theo nhắc nhở ở bên trong trận ảo, sẽ
nhận được thêm điểm.”
Ngọc Hòa Tử nói xong quy tắc thì liếc mắt nhìn nhóm đệ tử, một nhóm có bốn mươi hai người,
ngoại trừ Bạch Thuật, Lý Đại Đông và Vạn Thủ Côn của cục điều tra sự kiện linh dị cũng ở đây.
Ngọc Hòa Tử kiểm tra danh sách một lượt, khi đọc tới tên Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ thì
biểu cảm có hơi nghi hoặc: “Hai vị đạo hữu là đệ tử của môn phái nào?”
Hàn Hướng Nhu trả lời: “Chúng tôi là đệ tử của phái Thiên Nhất.”“Làm loạn, sao hai người có
thể vào tổ thứ nhất được?” Vẻ mặt của Ngọc Hòa Tử vô cùng khó coi: “Đây là trận ảo nguy hiểm
nhất, đệ tử được đào tạo từ môn phái nhỏ của hai người vốn dĩ không thể chịu đựng nổi.”Lý Đại
Đông nhìn Ngọc Hòa Tử biểu cảm có hơi vi diệu, uyển chuyển nhắc nhở: “Có phải đạo trưởng
không hiểu rõ về năng lực của Hàn đạo hữu không?”Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng mỉm cười:
“Không sao đâu, đợi chúng tôi đi ra khỏi được trận ảo mọi người chắc chắn sẽ hiểu.”
Một tiếng hạc trong trẻo vang lên trê bầu trời, dù Ngọc Hòa Tử có lo lắng như thế nào thì cũng
chỉ có thể nuốt xuống những gì mình định nói, duỗi thẳng tay, vung quân cờ ở trong tay lên, lạnh
giọng hét lên: “Đệ tử ở tổ một tiến vào trận ảo.”Hàn Hướng Nhu giữ chặt lấy tay Hàn Thịnh Vĩ
cùng nhau tiến vào trận ảo, sau một trận trời đất quay cuồng, Hàn Hướng Nhu mở mắt ra phát
hiện mình xuất hiện ở trong một trấn nhỏ mang phong cách cổ xưa. Hàn Thịnh Vĩ quan sát xung
quanh một chút rồi nói với Hàn Hướng Nhu: “Nhìn có vẻ giống một thị trấn nhỏ ở vùng sông
nước Giang Nam, trong khá tinh tế.”