Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 170
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:42:39
Lượt xem: 79
Chương 170:
Vu Kiệt mỉm cười đôi chủ đề, vừa trò chuyện vừa rót nước trái cây cho cô ấy. Khương Manh
Manh có vẻ như rất khát, uống liên tục 3 ly nước trái cây. Sau khi cả hai ăn canh xong , thịt bò
bít tết còn chưa được bưng lên, cô ấy đã đứng dậy với sắc mặt đỏ bừng: “Em đi vệ sinh chút.”
Vu Kiệt tính tế cười cười: “Không sao đâu, em mau cởi đi.“ Anh ta đưa mắt nhìn Khương Manh
Manh rời khỏi phòng bao, sau đó lập tức đứng dậy, khóa cửa phòng bao lại. 5 phút sau, cô ấy mở
cửa phòng bao ra, Vu Kiệt ngồi ở chỗ của mình, thấy Khương Manh Manh mở cửa thì mỉm cười
cô ấy: “Em mau đến ăn đi, thịt bò bít tết nguội rồi sẽ không ngon nữa.”
Ăn cơm xong , Vu Kiệt không nhắc lại chuyện hẹn ngày khác, dứt khoát kiếm cớ chia tay với
Khương Manh Manh. Một người đã lấy được tài liệu mình muốn, một người tống số liệu giả đi
như ý nguyện, cả hai đều lười đối phó lẫn nhau, thậm chí còn chẳng thèm gặp mặt nhau nữa. Hai
TBC
bên đều lấy lý do công việc bận rộn mà trò chuyện câu được câu không trên WeChat.
Nửa tháng sau, dự án được mở thầu theo đúng kế hoạch. Hai công ty có năng lực mạnh nhất ở
buổi đấu thầu là tập đoàn Thần Huy và tập đoàn Cảnh Uy, những doanh nghiệp vừa và nhỏ khác
cũng chỉ đến góp vui. Sau khi trải qua một loạt các khâu xác minh năng lực và đánh giá từ
chuyên gia, tập đoàn Thần Huy đã trúng thầu 1,5 tỷ với mức giá thấp hơn tập đoàn Cảnh Uy
10000 nhân dân tệ.
Vu Kiệt đang ở trong văn phòng mơ mộng làm rể hiền tốt đẹp thì bị Vương Nghiên tát một phát
choáng váng. Anh ta còn chưa kịp hiểu rõ tình hình đã nhận được thông báo sa thải từ bộ phận
nhân sự. Vương Nghiên cũng bởi vì làm mất một dự án lớn mà bị anh chị cùng cha khác mẹ của
cô ta nhân cơ hội chèn ép, chưa đầy mấy ngày đã bị đuổi khỏi công ty.
Vu Kiệt thảm hại nhớ đến cách cư xử lạnh nhạt gần đây của Khương Manh Manh đối với bản
thân, trong lòng cảm thấy lạnh toát. Anh ta biết đây là do mình thông minh quá sẽ bị thông minh
hại, sợ rằng hồ sơ đấu thầu đó chính là cạm bẫy mà đối phương bày ra cho anh ta.
Anh ta ở nhà trọ 2 ngày mới gọi điện thoại cho Khương Manh Manh, hẹn gặp cô ấy ở nhà mình.
Vốn tưởng rằng cô ấy sẽ từ chối, không ngờ đầu dây bên kia lại thoải mái đồng ý. Vu Kiệt đặt
điện thoại di động xuống, trong lòng có chút ngờ vực, chẳng lẽ là mình trách lầm người kia rồi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-170.html.]
Nửa tiếng sau, Khương Manh Manh gõ cửa nhà Vu Kiệt, anh ta nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt,
trong lòng hết sức phức tạp. Nói một cách công bằng, Khương Manh Manh ưu tú hơn Vương
Nghiên rất nhiều, dáng dấp cũng đẹp hơn. Nếu không phải bản thân xem trọng sản nghiệp nhà
Vương Nghiên, Khương Manh Manh sẽ là một đối tượng kết hôn cực kỳ tốt. Nghĩ đến việc
Vương Nghiên đã đá mình, Vu Kiệt do dự không quyết định được, bản thân phải ngả bài với
Khương Manh Manh, hay là giả vờ tiếp tục sống chung với cô ấy như chưa hề có chuyện gì xảy
ra?
Tiếc là đối phương không cho anh ta lựa chọn, lập tức đi thẳng vào vấn đề nói chia tay. Vu Kiệt
nhìn chằm chằm cô ấy với đôi mắt hung dữ phủ đầy tia máu, dường như không tin cô ấy sẽ tuyệt
tình như vậy: “Em nói gì?”
“Chia tay đó. Chẳng lẽ anh cho rằng tôi còn yêu anh hả?” Khương Manh Manh khinh bỉ nhìn
anh ta: “Là ai cho anh ảo tưởng rằng tôi sẽ đổ vỏ chứ? Nghiên Nghiên của anh không cần anh
nữa, anh cảm thấy tôi sẽ cần anh ư? Anh cũng tự tin quá rồi đó!”Vu Kiệt thẹn quá hóa giận, vung
tay tát cho Khương Manh Manh một phát: “Con quỷ cái, cô quả nhiên đang đùa bỡn
tôi!”Khương Manh Manh chậm rãi quay đầu lại, nở một nụ cười quỷ quái: “Anh lại dám để tôi
làm người thứ ba, xem tôi có nện c.h.ế.t anh không!”Cô cởi giày cao gót đinh tán mang trên chân
xuống rồi đập lên đầu Vu Kiệt. Cho dù anh ta che đầu lại cũng bị gót nhọn của cô ấy đ.â.m trúng
vào kẽ hở mấy lần. Anh ta sờ đầu thấy nhô lên một cục u lớn, trong lòng dâng lên hung ác, vươn
tay đẩy Khương Manh Manh lảo đảo. Lúc anh ta định tiến lên bóp cổ cô ấy, tầm mắt bất chợt
cứng lại nhìn thấy đôi chân trần của đối phương.
Hai chân trần của Khương Manh Manh không biết từ lúc nào đã thay đổi dáng vẻ, ống quần
trống rỗng, phần chân thò ra ngoài được làm bằng giấy màu vàng, y hệt như giấy vàng mã đốt
cho người chết. Vu Kiệt từ từ ngẩng đầu lên, hoảng sợ nhìn khuôn mặt của “người” trước
mắt.Mặt của Khương Manh Manh đã cứng ngắc hơn trước đó rất nhiều, cho dù trong miệng vẫn
liên tục nói chuyện, sÔng mi mắt và các cơ trên mặt đều không hề nhúc nhích dù chỉ một chút,
gương mặt như thể được vẽ nên vậy. “Khương Manh Manh” dường như đã nhận ra vẻ mặt khác
thường của Vu Kiệt, cô ấy bỗng nhiên thôi không mắng nữa, ngược lại nghiêng đầu nhìn anh ta,
lại lần nữa nở nụ cười quái lạ: “Hình như bị anh phát hiện rồi.”