Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:41:24
Lượt xem: 79
Chương 167:
Cô thở đài một hơi, vẫy tay gọi Vương Uy đến: “Cậu đã nắm giữ công pháp tu luyện rồi, bây giờ
tôi sẽ đưa cậu về nhà. Lúc nào cậu có thể chạm vào vật thật thì lúc đó hãy gọi điện thoại cho tôi,
tôi sẽ truyền khẩu quyết tu luyện tiếp theo cho cậu.” Vương Ủy gật đầu lia lịa, mặc dù tiến độ tu
luyện của cậu ta ở nhà Hàn Hướng Nhu là 1 ngày được ngàn dặm, có điều nửa tháng không gặp
cha mẹ khiến cậu ta hơi nhớ nhà. Hàn Hướng Nhu lái xe chở Vương Ủy đi về phía nhà cậu ta.
Vừa mới đi được nửa đường, cô bất chợt nhìn thấy Vu Kiệt đứng ở ven đường, đang dịu dàng
sửa tóc cho một cô gái. Cô dừng xe ở ven đường, gọi điện thoại cho Khương Manh Manh:
TBC
“Manh Manh, tớ nhìn thấy Vu Kiệt, còn có đóa hoa đào kia của anh ta nữa.”
Khương Manh Manh nghe xong lời này lập tức kích động hỏi: “Thằng chó đẻ kia ở đâu, tớ sẽ
qua ngay.”
Hàn Hướng Nhu nói vị trí hiện tại của mình cho cô ấy, vừa mới cúp máy, cô lại thấy người phụ
nữ kia đã kéo cánh tay của Vu Kiệt vào một quán cà phê.
Cô và Vu Kiệt từng gặp mặt nên không tiện đi thẳng vào trong nghe trộm, cô lấy một lá bùa ra
xé làm đôi rồi gấp thành hai người giấy nhỏ. Sau đó, cô giao một trong hai người giấy cho
Vương Uy, dặn dò: “Cậu tìm đôi trai gái vừa mới đi vào kia, tôi muốn nghe xem bọn họ đang nói
gì.”
Đây là lần đầu tiên Vương Uy nhận được nhiệm vụ, mặc dù không phải việc khó khăn gì, sÔng
vẫn khiến cậu ta kích động không thôi. Cậu ta nhận lấy người giấy nhỏ rồi hóa thành một làn
sương dày đặc chui ra khỏi cửa sổ xe. Khoảng nửa phút sau, người giấy để lại trong xe đột nhiên
đứng dậy, âm thanh có chút bén nhọn: “Vu Kiệt, đã nửa tháng rồi mà sao anh còn không tóm
được cái gì thế? Lẽ nào anh thật sự đùa mà thành thật, thích con nhỏ đó chứ?”
Hàn Hướng Nhu mở giao diện ghi âm của điện thoại lên rồi nhấn nút ghi lại kịp thời. Chẳng mấy
chốc, giọng nói của Vu Kiệt truyền ra từ trong miệng người giấy, khác với giọng điệu cố làm ra
vẻ dịu dàng mà cô nghe được trước kia, bây giờ lại thêm mấy phần nịnh nọt và cưng chiều:
“Nghiên Nghiên, em cứ tin anh, trừ em ra, anh sẽ không yêu ai hết. Em kiên nhẫn chờ thêm mấy
ngày nữa, đợi anh lấy được giá sàn đấu thầu của tập đoàn Thần Huy sẽ lập tức chia tay với cô
ta.”
m thanh của Nghiên Nghiên thay đổi từ giận thành vui, trong hờn dỗi lại đan xen chút buồn bã:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-167.html.]
“A Kiệt, thật ra em cũng không bằng lòng để anh làm chuyện như vậy đâu, nhưng mà anh biết
em không phải là con ruột của bác gái, ở nhà vốn không được cưng chiều bằng các anh chị. Nếu
như chúng ta còn không đạt được thành tựu nào đó, sau này gia sản sẽ không có phần của chúng
ta.”
Trong giọng nói của Vu Kiệt tràn đầy đau lòng: “Thực ra anh không quan tâm đến gia sản, anh
chỉ cảm thấy ấm ức thay em. Đều là con của tổng giám đốc Vương, những người khác đều giữ
chức quan trọng ở công ty, chỉ có em chẳng được xem trọng, anh thật sự cảm thấy bất công và
khó chịu thay em.”
Nghiên Nghiên khẽ thở dài một hơi: “May mà em có anh ở bên cạnh, nếu không em quả thực
không biết nên làm cái gì cho phải. Lần này em thuyết phục cha em giao dự án này cho em theo
cách của anh, nếu như chúng ta đánh bại tập đoàn Thần Huy và lấy được hợp đồng này, thế thì
sau này em sẽ có chỗ đứng trong công ty, tương lai cha em phân chia gia sản cũng có thể cân
nhắc đến em một ít. Vu Kiệt, chúng ta thật sự không thể thất bại.”“Anh biết mà.” Vu Kiện an ủi:
“Anh sớm đã nghe ngóng kỹ càng, Khương Manh Manh là một trong những thư ký của Cố Bách
Nhiên, tuyệt đối có cơ hội tiếp xúc với hồ sơ đấu thầu. Em yên tâm, bây giờ anh đã lừa cô ta
xong rồi, chỉ cần đợi thêm 1, 2 ngày nữa, anh bảo đảm sẽ lấy được hồ sơ đấu thầu của bọn họ.”
Hai người lại lời ngon tiếng ngọt qua lại, lúc Hàn Hướng Nhu nghe đến nỗi buồn nôn, Khương
Manh Manh mang giày cao gót hấp tấp chạy đến. Cô thấy cô ấy chạy thẳng đến quán cà phê liền
vội vàng thò đầu ra gọi cô ấy lại. Khương Manh Manh quay đầu lại thấy Hàn Hướng Nhu đang
vẫy tay với mình, bèn kéo cửa ghế phụ lái ra ngồi vào.Cô liếc nhìn đôi cao gót ngất ngưởng dưới
chân cô ấy, có chút khó hiểu hỏi: “Hôm nay lại không đi làm, cậu mang đôi cao như vậy làm gì?
Còn chạy nhanh thế nữa, không sợ trẹo chân hả?”
Khương Manh Manh đắc chí cởi giày cao gót ra cho cô bạn xem mũi nhọn và đinh tán trên đó:
“Đây là tớ cố tình mua, tiện cho việc đánh vỡ đầu chó tên đó vào giây phút mang tính lịch sử
này. Tên đấy lại dám tính kế tớ, để tớ làm người thứ ba, tớ thấy anh ta chán sống rồi.”Hàn
Hướng Nhu thấy điệu bộ tức giận đến nỗi tóc cũng dựng lên của Khương Manh Manh, khóe
miệng không khỏi cÔng lên: “Nếu chỉ như vậy, chẳng phải sẽ hời cho anh ta à? Không bằng
chúng ta tương kế tựu kế chơi anh ta 1 vố, chắc hẳn tổng giám đốc Cố sẽ rất vui lòng hợp tác với
chúng ta đấy.”