Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 163

Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:39:47
Lượt xem: 87

Chương 163:

Hàn Thịnh Vĩ lắp sim điện thoại đã đăng ký xong cho Tổ sư gia, còn cài đặt một đống App thú vị

trên đó. Laptop thì ngoại trừ mấy phần mềm cần thiết, anh lại cài thêm mấy phần mềm phát

video. Nhìn mấy thiết bị hiện đại hóa trong phòng, Hàn Thịnh Vĩ cảm thấy vẫn chưa đầy đủ lắm.

Cho nên, ngay chiều hôm đó, anh tại rinh về một chiếc máy tính cấu hình cao, cộng thêm bàn

phím, con chuột, loa, tai nghe và một đống thiết bị có vẻ ngoài lóa mắt về, tại cài đặt một đống

trò chơi cho Tổ sư gia.

Hàn Thịnh Vĩ ngồi trước máy tính mở từng trò chơi ra chơi mẫu cho Tổ sư gia một lần, cũng giải

thích chỉ tiết về cách chơi. Nén hương thắp trước tỉnh vị của ông ấy vẫn luôn rất bình thường,

anh cũng chăng nhìn ra rốt cuộc Tổ sư gia thích hay là không thích, bèn thấp thỏm nói: “Nếu như

Tổ sư gia không hài lòng thì có thể báo mộng cho con, con sẽ tải thêm trò chơi mới cho ngài.”

Khói hương vẫn bay thắng tên trên, hoàn toàn chăng có chút biến hóa nào. Hàn Thịnh Vĩ không

hiểu suy nghĩ của Tổ sư gia, tiền sò sờ mũi rời khỏi phòng. Nửa tiếng sau, anh vội vàng tới thắp

hương tiếp cho ông ấy, sÔng vừa mới bước tới cửa đã nghe thấy tiếng nhạc trò chơi quen thuộc

truyền ra từ bên trong.

Anh dừng chân rồi quay đầu trở về, thân là người chơi game thâm niên, anh hiểu rất rõ tâm trạng

lúc đang chơi bị cắt ngang. Nếu hiện tại anh dám đẩy cửa đi vào, nói không chừng một giây sau

sẽ bị một đạo thiên lôi giáng xuống. Thế nên tốt hơn hết cứ để cho Tổ sư gia chơi trò chơi đi, có

lẽ bây giờ trong lòng ông ấy, trò chơi còn quan trọng hơn cả hương khói.

Chỉ là tuy Hàn Thịnh Vĩ không dám vào, thế nhưng trong lòng vẫn hết sức tò mò, rốt cuộc Tổ sư

gia đang chơi trò chơi nào nhỉ?

Hàn Hướng Nhu truyền côn pháp cho anh trai xong , ngày hôm sau bớt chút thời gian đến nhà

Vương Ủy một chuyến. Cô vừa vào cửa đã phát hiện có rất nhiều người đang ngồi trong phòng

khách, sắc mặt cũng có chút khó coi. Cô liếc nhìn Vương Ủy đang bay lơ tửng trên không trung

gặm táo, cậu ta lập tức lanh lợi báo cáo tình hình: “Họ hàng nhà tôi cho rằng hành động của cha

mẹ tôi khác thường, tưởng rằng bọn họ quá sốc nên muốn đến khuyên nhủ.”

Hàn Hướng Nhu ngược lại có thể hiểu được suy nghĩ của họ hàng Vương Uy. Bây giờ cha mẹ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-163.html.]

cậu ta luôn miệng khẳng định con trai mình chưa chết, sÔng lại bày bàn thờ và đồ cúng thịnh

soạn ở phòng khách, dù là ai thấy hành vi của họ cũng sẽ cảm thấy khác thường. Chẳng qua cha

mẹ Vương Uy lại không thể giải thích rằng con trai mình vẫn còn sống bằng một hình thức khác

được, nói không chừng giải thích rồi thì mấy người họ hàng sẽ càng khẳng định tỉnh thân của

bọn họ không bình thường.

Mẹ của Vương Uy thấy Hàn Hướng Nhu tới, không thèm bực bội với họ hàng nhà mình nữa mà

tươi cười bưng hoa quả tới: “Đại sư Hàn mau ngồi xuống đi!”

Hàn Hướng Nhu thấy mấy tầm mắt đang đổ dồn quan sát mình, nhức đầu từ chối: “Không đâu ạ,

TBC

dì tiếp đãi người nhà đi. Phải rồi, cháu phải dẫn cậu ta đến chỗ cháu ở một thời gian trước, đợi

học xong công pháp sẽ để cậu ta trở về.”

Đây chính là chuyện lớn liên quan đến việc tu luyện của con trai, bà ấy nhanh chóng đồng ý, lại

đưa lưng về phía họ hàng rồi nhỏ giọng hỏi cô: “Nếu Tiểu Uy không ở nhà, thằng bé có ăn được

đồ ăn dì cúng không?” Hàn Hướng Nhu gật đầu, vội vàng dẫn Vương Uy rời khỏi nhà.

Vương Uy lơ lửng trên ghế phụ lái kế bên chỗ ngồi của cô, vừa gặm táo vừa cười ha hả: “Đại sư,

tôi nói với chị nhé, hôm nay buồn cười lắm. Dì cả tôi muốn dẫn cha mẹ tôi ra nước ngoài khuây

khỏa, mẹ tôi nói phải ở nhà nấu cơm cho tôi. Lúc đó mắt của dì cả tôi trợn to hơn cả yoyo nữa,

sau đó ôm chầm lấy mẹ tôi lớn tiếng òa khoác. Cha tôi vẫn giải thích với bọn họ rằng tôi chưa

chết, chẳng qua là tạm thời không có cách nào về nhà, mấy năm sau có thể trở về. Nhưng mà khi

tôi xảy ra chuyện thì cả nhà đều biết, vàng mã cũng đốt mấy chồng luôn. Giờ họ lại nói tôi chưa

chết thì cũng chẳng ai tin, người nào người nấy đều nhìn cha mẹ tôi với ánh mắt thông cảm và

chua xót, cảm thấy bọn họ đau lòng phát điên rồi.”

“Còn chẳng phải do cậu tự tìm chỗ c.h.ế.t à? Nếu có thể sống sót, ai lại muốn c.h.ế.t chứ!” Hàn

Hướng Nhu nghiêm túc dặn dò cậu ta: “Tôi nói cho cậu biết, cậu đến nhà chúng tôi cũng đừng

làm chuyện càn rỡ. Hiện tại Tổ sư gia của phái Thiên Nhất chúng ta đang ở nhà nhỏ của tôi, sau

khi đến nhà tôi rồi, cậu nhất định phải ngoan ngoãn tu luyện ở trong phòng mà tôi chuẩn bị cho

cậu. Không có việc gì thì đừng có ra ngoài, lỡ như bị sét đánh hồn bay phách tán, tôi cũng không

có hồn phách trả lại cho mẹ cậu đâu.”

Loading...