Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 153
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:35:16
Lượt xem: 96
Chương 153:
Tuy nhiên, ở trước mặt bài vị của tô sư gia, Hàn Hương Nhu không dám nói nhiều. Cô cung kính
nhận lấy bài vị của tổ sư gia, gọi Hàn Thịnh Vĩ cũng tên tầng. Tầng ba, tầng bốn đều có phòng
trống, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể dùng được. Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy bài vị của tổ sư gia
ở trong tâm tay thì hưng phấn tới mức không nói thành tòi: “Tổ sư gia, căn phòng ở bên cạnh
phòng ngủ của con vừa mới được thu dọn, con đặt bài vị của ngài ở đó có được không? Ngày
nào con cũng sẽ dâng hương cho ngài?” Hàn Thịnh Vĩ vừa nói xong thì tung ta tung tăng đẩy cửa
căn phòng bên cạnh, nhưng đây thế nào cánh cửa cũng không nhúc nhích. Hàn Thịnh Vĩ bối rối
lôi kéo tay nắm cửa, mặt mày mờ mịt: “Cửa phòng này anh không khóa, sao lại không mở
được?”
Hàn Hướng Nhu đã hầu hạ tổ sư gia mười mấy năm bình tĩnh xoay người tiếp tục lên tầng: “Tổ
sư gia không muốn ở chung với anh.” Hàn Thịnh Vĩ trơ mắt nhìn theo bóng lưng Hàn Hướng
Nhu biến mất ở trên câu thang, chốt cửa ở trong tay “Cạch” một tiếng rồi mở ra. Hàn Thịnh Vĩ
giật mình loạng choạng ôm lấy cửa phòng mới không bị ngã.
Hàn Thịnh Vĩ xoa xoa eo, khi nhìn thấy gậy thiêu hỏa ở bên trong căn phòng thì tuyệt vọng che
mặt: “Tổ sư gia ngài tin tưởng con, thật ra con cũng không muốn pháp khí như vậy!”
Hàn Hướng Nhu vừa mới mang bài vị của tổ sư gia lên tầng bốn, thì cánh cửa phòng cô dùng để
ngồi thiền và luyện công lập tức mở ra. Hàn Hướng Nhu mang bài vị của tổ sư gia vào đó, lại
thắp cho tổ sư gia ba nén hương. Hàn Thịnh Vĩ đứng ở cửa cẩn thận thò cổ vào, lo lắng hỏi:
“Anh có thể thắp hương cho tổ sư gia được không?”
Hàn Thịnh Vĩ vừa nói xong , hai anh em nhìn thấy hương khói lượn lờ ở trên không trung, xuất
hiện một chữ rất lớn: “Đi!” Hàn Thịnh Vĩ vừa mới bắt đầu học công pháp cơ bản nên không biết
được chữ kia, nhìn Hàn Hướng Nhu cầu cứu: “Nhu Nhu, tổ sư gia có ý gì?”
Hàn Hướng Nhu nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm, khéo léo nói “Tổ sư gia muốn yên tĩnh, hay
là hôm khác anh tới thắp hương đi.”
Chữ kia tản đi, hương bốc lên lại bốc thẳng lên trên như trước. Hàn Thịnh Vĩ thở dài một hơi,
nhìn bài vị: “Vậy sáng mai…”
Làn khói lại tán loạn, Hàn Hướng Nhu thấy vậy vội vàng đẩy Hàn Thịnh Vĩ đi ra ngoài, nhỏ
giọng nói: “Anh đi thu dọn phòng cho ông nội trước đi, đợi xem thuyết phục tổ sư gia xong rồi
tới.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-153.html.]
Hàn Thịnh Vĩ nghĩ tới tình cảnh của mình thì cảm thấy vừa đau lòng vừa sốt ruột, anh phải vất
vả lắm mới trở thành đệ tử nội môn, kết quả lại đắc tội với tổ sư gia. Trước kia ở xa thì không
sao, bây giờ ở chung dưới một mái nhà, Hàn Thịnh Vĩ rất sợ một ngày nào đó tỉnh dậy, vừa mở
mắt ra đã phát hiện mình bị ném vào ổ quỷ.
Hàn Hướng Nhu vái lạy tổ sư gia xong thì quay lại phòng khách ngồi xuống bên cạnh ông cụ
Hàn: “Ông nội, tuổi tác ông lớn rồi một mình đi ra ngoài nguy hiểm lắm. Lần sau nếu ông muốn
tới thì nói trước một tiếng để anh cháu tới đón.”Ông cụ Hàn cười nói: “Con trai của nhà họ Chu,
người thường chơi cờ với ông ở trong thôn về đón vợ chồng họ lên thành phố dưỡng lão. Ông
nghĩ cuộc sống ở trong thôn cũng không có gì, một thời gian nữa thời tiết sẽ lạnh hơn, lúc đó quỷ
cũng chả muốn ra ngoài. Ông ở nhà cũng không có việc gì làm, không bằng tới đây để thăm
cháu. Ông nhờ con của ông Chu mua giúp vé máy bay, bọn ông cùng đi ra sân bay.”
Hàn Bình An bất lực nhìn ông ấy: “Vậy thì ít nhất cha phải nói với chúng con một tiếng chứ, con
sẽ cho người tới sân bay đón cha, nếu như chúng con không ở nhà, không phải sẽ bỏ lỡ
sao?”Ông cụ Hàn liếc mắt nhìn Hàn Bình An: “Nói chuyện dài dòng. Khi cha xuống máy bay đã
TBC
bấm đốt ngón tay biết có người ở nhà rồi.”Hàn Bình An bị lý do này làm cho kinh ngạc, một lúc
lâu sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Mặc dù ông biết nhà mình là một ổ thần côn, nhưng có
thể nghe ông cụ nhà mình hời hợt nói bấm đốt ngón tay biết có người ở nhà thì không nhịn được
mà toát mồ hôi hột.
Ông cụ có công phu bấm đầu ngón tay mà không gọi điện thoại được sao? Đúng lúc này Lưu
Thục Cầm nấu mì gà xong , buổi tối còn làm rất nhiều món kho nóng hổi, múc cho ông cụ một
đĩa lớn, làm một ít rau trộn. Lưu Thục Cầm đi ra mời ông cụ Hàn vào nhà ăn ăn cơm. Hàn Bình
An nhân cơ hội này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi ông cụ Hàn tới thì nhà họ Hàn trở nên vô cùng náo nhiệt, trước đây ông cụ ở trên núi bốn
năm giờ đã thức dậy, bây giờ ở biệt thự cũng không ngoại lệ. Năm giờ sáng thức dậy lên tầng
thắp hương cho tổ sư gia, sau đó xách kiếm gỗ đào ra luyện kiếm pháp ở khu biệt thự. Không
nhẹ nhàng uyển chuyển giống như kiếm pháp Thái Cực của mấy ông cụ ở cùng khu biệt thự,
kiếm pháp của ông cụ Hàn vô cùng sắc bén, đường kiếm nào cũng mang đầy sát khí. Chỉ mấy
ngày đã có rất nhiều người đi theo ông cụ muốn học vài chiêu. Ông cụ Hàn cũng không quan tâm
tới bọn họ, kiếm pháp quan trọng nhất của phái Thiên Nhất chính là tâm pháp, kiếm vũ gì có
giống nhưng không có tâm pháp thì cũng vô ích.