Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-11-10 18:31:12
Lượt xem: 69
Chương 144:
Ngải Thi Thi nhớ đến chuyện ngày hôm qua, vẻ mặt bi tráng: “Ban ngày xem như vẫn an toàn, ai
ngờ đến tối cửa bị đập vỡ, bốn người bọn em bị kéo ra. Lúc ấy bọn em còn tưởng răng bản thân
pphải c.h.ế.t rồi, ai mà ngờ... “Ai ngờ phải đánh bài poker với ma.“ Mặt mày Vạn Hiểu Vũ tuyệt
vọng: “Đời này em cũng không muốn nhìn thấy bài poker nữa.”
Hàn Hướng Nhu võ vỗ bả vai cô ấy một cách đồng cảm: “Nghĩ thoáng chút, để các em chơi cùng
dù sao cũng tốt hơn là g.i.ế.c các em. Được rồi, tất cả đừng khóc nữa, chúng ta tìm hai đứa còn lại
kia rồi cùng dẫn các em ra ngoài nào.”
Bốn người gật đầu, theo sát sau lưng cô, còn thiếu mỗi vươn tay ra nắm lấy vạt áo cô mà thôi.
Hàn Hướng Nhu ra khỏi ký túc xá, ngẩng đầu nhìn Vương Uy, nhất thời sa mạc lời: “Cậu nằm
bò trên đó giả vờ mình là bóng đèn à?”
Vương Uy lơ lửng bay xuống dưới, ôm lấy bản thân với vẻ mặt hãi hùng: “Tôi cảm thấy sấm sét
kia của chị còn đáng sợ hơn cả nhà ma nữa.”
Hàn Hướng Nhu nhẹ giọng cười, độ thêm một tia âm khí cho cậu ta: “Cậu giúp tôi tìm thêm chút
nữa, xem xem hai người còn dư lại còn sống không?”
Có âm khí do Hàn Hướng Nhu độ cho, Vương Uy cảm thấy sức lực của mình lớn hơn không ít,
hình dáng cũng ngưng tụ hơn rất nhiều. Thấy cô bảo bản thân tiếp tục tìm người, cậu ta nhanh
chóng lục soát nửa tầng lầu còn lại, không tìm được ai liền chui thẳng lên trần nhà
Mấy cô gái bắt gặp một màn này suýt nữa đã bất tỉnh nhân sự, bốn người ôm chầm lấy nhau run
lẩy bẩy. Hàn Hướng Nhu quay đầu lại thấy dáng vẻ của bọn họ, khó hiểu hỏi: “Các em không
quen cậu ta à? Cậu ta đi cùng các em, tên là Vương Uy mà.” Bốn người Ngải Thi Thi cũng sắp
khóc đến nơi, chính là quen biết mới càng kinh khủng hơn được chưa! Nhớ đến bộ dạng khi chết
của cậu ta, đúng là không có đáng sợ nhất, chỉ có đáng sợ hơn.
Năm người mắt to trừng mắt nhỏ đợi khoảng 4 đến 5 phút, đầu của Vương Uy thò ra từ trên trần
nhà: “Có một người c.h.ế.t rồi, người còn lại vẫn sống. Chẳng qua có vẻ như không ổn lắm, tôi
thấy trên quần cô ấy dính đầy máu.
Hàn Hướng Nhu dẫn bốn cô gái lên tầng 4, tìm được cô gái còn sống kia trước. Phần thịt trên
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-144.html.]
chân cô ấy bị xé toạc ra một mảnh, để lộ một cái lỗ đầm đìa máu. Không thể không nói cô gái
này ngược lại rất nghị lực, trong tình huống bị thương nghiêm trọng như thế, cô ấy lại có thể trèo
lên trên cùng một cái tủ, cố gắng gượng đến tận bây giờ.
Về phần người c.h.ế.t kia, thân thể đều bị xé nát, hồn phách choáng váng hoàn toàn không sống
động như của Vương Uy. Hàn Hướng Nhu thu hồn phách của cô ấy vào trong bùa xong rồi dẫn
mấy cô gái rời khỏi tòa nhà ký túc xá.
TBC
Mọi người đi ra cửa bên kia của ký túc xá, bên cạnh hai tòa nhà là bệnh viện và văn phòng. Cô
bảo Vương Uy đi xem xét tình hình trước, còn mình thì mang bốn cô gái ra ngoài.Trong khoảnh
khắc cổng nhà máy mở ra, mấy người đàn ông đang lo lắng đi lại bên ngoài vội vàng chạy tới.
Mỗi người nắm lấy tay con gái mình quan sát từ trên xuống dưới, sau đó ôm đầu khóc lóc.
Hàn Hướng Nhu đợi tâm trạng của bọn họ bình tĩnh lại rồi mới dìu một cô bé khác tới: “Ai trong
mấy người đưa cô bé đến bệnh viện giúp tôi với được không? Tôi còn phải xem xem có người
khác sống sót hay không?”Cha của Vạn Hiểu Vũ vội vàng dìu người lên xe mình, cẩn thận hỏi:
“Đại sư, cảm ơn ngài đã cứu mạng con gái tôi! Ngài xem chúng tôi phải trả tiền cho ngài thế nào
đây?”
Cô lấy từ trong túi xách ra bốn tấm danh thiếp phân phát cho bốn người: “Trên đó có số tài
khoản ngân hàng và số Alipay, còn tùy theo mấy người trả tiền thuận lợi như thế nào. Ngoài ra,
mặt chính danh thiếp có số điện thoại của tôi, có việc có thể gọi điện cho tôi.”
Vạn Hiểu Vũ vội vàng hỏi: “Đại sư, thi độc trên chân em phải làm sao ạ?”Hàn Hướng Nhu khoát
khoát tay: “Sau này chị sẽ gọi lại cho em, tạm thời nó sẽ không lan rộng, em đừng lo.”Mấy cha
con luôn miệng nói cảm ơn, sau đó đỡ con gái sắp mất hồn mất vía lên xe chạy thẳng đến bẹnh
viện thành phố. Cô đưa mắt nhìn theo hai chiếc xe rời đi, tiếp đó bấm gọi điện thoại của Trương
Chiêu Dục. Còn chưa kịp mở miệng, cô đã nghe anh ta ở đầu dây bên kia hấp tấp la hét: “Sao
đến bây giờ vẫn chưa tìm được hả? Tiếp tục điều tra đi! Đi thăm dò cửa hàng đồ ngọt đó đi!”
Hàn Hướng Nhu đưa tay cúp máy, nửa phút sau, Trương Chiêu Dục gọi lại một cuộc, giọng nói
nghe có vẻ mệt mỏi: “Đạo hữu Hàn, vừa rồi xin lỗi nhé, bên chỗ tôi điều tra một vụ án mất tích,
sÔng đến bây giờ vẫn chưa có đầu mối. Tôi thật sự rất sốt ruột.”Cô hỏi nửa đùa nửa thật: “Vụ án
mất tích nào? Chẳng lẽ là vụ mất tích khi đi nhà ma hả?”