Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:30:41
Lượt xem: 84
Chương 143:
Lời nói vừa dứt, Ngải Thị Thi đang đánh mạt chược chảy nước mắt, trên mặt tràn đầy hối hận.
Cô ấy nhìn cánh cửa gần trong gang tấc, đã định đứng dậy mấy lần, sÔng lại thấy bản thân phải
vượt qua t.h.i t.h.ể bên cạnh mới có thể ra ngoài, lập tức xì hơi xuống không dám nhúc nhích. Ba
nữ thi nghiêng đầu nhìn Hàn Hướng Nhu một hồi, không có hứng thú quay đầu lại, một nữ thi
trong đó thả xúc xắc xuống trước mặt Ngải Thi Thi.
Mặc dù nó không nói chuyện, có điều động tác kia rất rõ ràng, bắt đầu mau lên. Hàn Hướng Nhu
đau đầu gãi gãi tóc, sao ma quỷ cùng một nhà máy lại có phong cách khác nhau nhiều như vậy
chứ? Hủ thi trong phân xưởng vừa thấy người tiền kéo vào trong máy móc, một đống thi thể
trong nhà hát cố chấp xem tiết mục. Phong cách của đám ở ký túc xá còn kỳ lạ hơn, có con ngủ,
có con treo mình đánh đu trên khung cửa, còn có con đánh bài chơi mạt chược. Chẳng lẽ những
hủ thi hung tàn kia đều bị mình thiêu rụi rồi, còn dư tại đều tương đối “hiền tành” hả? Cô vòng
qua bàn mạt chược, kéo một t.h.i t.h.ể đang đánh bài poker qua, đưa tay ấn xuống đỉnh đầu nó.
Một lát sau, cô bất ngờ buông lỏng tay: “Hồn phách vậy mà vẫn còn ở trong thân thể sao?“ Mặc
dù yếu đến mức không cố gắng thì không phát hiện được, sÔng quả thực nó vẫn còn ẩn giấu
trong thân thể. Số hủ thi mà Hàn Hướng Nhu đánh khi vào đây lại không có hồn phách, hoạt
động hoàn toàn dựa vào bản năng. Vì thế cô còn tưởng t.h.i t.h.ể ở đây cũng như vậy, không ngờ
còn có mấy con đặc biệt.
Cô đốt cháy bùa Dẫn Hồn câu hồn phách của mấy người ra khỏi thi thể. Mặc dù t.h.i t.h.ể không
còn hồn phách vẫn ngồi ở chỗ cũ, chẳng qua chúng đã mất đi năng lực suy nghĩ, ngây ngây ngô
ngô ngồi trước bàn không có bất kỳ động tác nào. Hàn Hướng Nhu thu hồn phách vào trong bùa,
đẩy t.h.i t.h.ể chặn đường ra rồi cười híp mắt vẫy tay với mấy cô gái bên trong: “Các em mau chạy
ra đây.”
Mấy cô gái loạng choạng đứng lên, run rẩy bước qua t.h.i t.h.ể chạy về phía cửa. Đúng lúc này,
mấy t.h.i t.h.ể đột nhiên bắt đầu bốc mùi thối rữa, chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, bọn chúng đã đứng
dậy khỏi chỗ ngồi, ngửi thấy nhân khí mà nhào tới mấy cô gái làm tiếng thét chói tai nhất thời
vang lên. Cô kéo bốn cô gái ra sau lưng rồi ném một lá bùa Kích Lôi ra, một tia sét to lớn nổ
trong nháy mắt, toàn bộ ký túc xá bị nổ ra một lỗ thủng to bự.
TBC
“Rầm rầm!” Một cái xác rơi ra từ trong lỗ thủng trên tường, nó cảm nhận được sấm sét còn sót
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-143.html.]
lại trong phòng, sợ đến nỗi mau chóng bò dậy chui về lại lỗ thủng. Trương San San lo lắng túm
lấy quần áo của Hàn Hướng Nhu, lắp ba lắp bắp hỏi: “Người chui về kia thì sao ạ?”
Cô lắc đầu: “Trong phòng kia không có lấy một người sống, chúng ta mặc kệ nó trước, tìm được
những người khác rồi nói sau.”
Dường như sức mạnh sấm sét quá mức bá đạo, trong ký túc xá công nhân viên hoàn toàn yên
tĩnh lại. Ngay cả Vương Uy nằm trên trần nhà cũng sợ sệt co rúm lại thành một quả bóng đen
ngòm, chui đầu vào trong bóng đèn run như cầy sấy. Hàn Hướng Nhu kéo bốn cô gái sợ đến
sửng sốt kia lại, kiểm tra từng người: “Có chỗ nào bị thương không?”
Vạn Hiểu Vũ run rẩy kéo quần lên, thịt trên bắp chân đã hơi biến thành màu đen: “Em bị một
cương thi túm được.”
Hàn Hướng Nhu liếc thoáng qua, nhìn cô ấy với vẻ thông cảm: “Em trúng thi độc rồi.”
Nước mắt của Vạn Hiểu Vũ thoáng cái đã chảy xuống, thút thít hỏi: “Vậy em sẽ không biết
thành cương thi đâu đúng không? Em không muốn biến thành giống bọn chúng đâu, đúng là ghê
tởm quá đi, còn không bằng c.h.ế.t luôn cho thoải mái nữa.”
Hàn Hướng Nhu đưa tay ấn lên phạm vi bị thi độc ăn mòn, bóp quyết niệm chú xong liền cầm
kim châm lên chân đối phương. Một luồng khí đen chầm chậm bay ra theo mắt kim rồi tiêu tan
trong không khí. Tiến đến cô lấy kim châm xuống, xem xét vết thương của Vạn Hiểu Vũ, thi độc
đã bị loại trừ hơn nửa, bắp thịt trên chân loáng thoáng vẫn còn biến thành màu đen, có điều tạm
thời sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào.
Cô dùng bùa bọc kim châm đã sử dụng lại, hỏi tiếp: “Người cùng vào đây với các em còn bao
nhiêu người sống sót? Bọn họ đã đi hướng nào?”Vạn Hiểu Vũ lắc lắc đầu: “Lúc bọn em ra khỏi
rạp hát, một nam sinh nói ký túc xá chắc chắn có nhiều ma nhất, không bằng chạy thẳng từ nơi
này ra ngoài. Khi đó bọn em cũng giẫm lên ghế dài muốn nhảy qua, có điều mới chạy được nửa
đường thì có hủ thi nghe tiếng động mò tới. Bọn em không ra được, trong lúc hoảng loạn cũng
chạy vào ký túc xá.”
Trương San San lập tức bổ sung: “Lúc đó em chạy cuối cùng, em nhớ tổng cộng có 6 người vào
ký túc xá. Chỉ là hủ thi ở đây quá nhiều, chẳng bao lâu sau bọn em đã chạy tán loạn. Bốn người
bọn em trốn trốn tránh tránh chạy đến tầng 3 thì phát hiện căn phòng trống này, mới mau chóng
vào đó trốn trong tủ.”