Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 141
Cập nhật lúc: 2024-11-11 01:29:44
Lượt xem: 81
Chương 141:
Từng cánh tay đầm đìa m.á.u tươi thò từ bên trong ra ngoài, tựa như muốn tóm lấy gì đó. Cô ngồi
xổm xuống nhìn vào trong khe hở máy móc, toáng thoáng có thể thấy trong đó ẩn giấu không ít
thi thể. Hàn Hướng Nhu đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời bỏ qua cho thi
thể trong máy móc, cô thật sự rất tười tháo số máy móc này ra, không bằng để tại nơi này cho
Trương Chiêu Dục đến xử lý là được. Cô đi vòng quanh chỗ máy móc ra ngoài, tại trong thấy
một t.h.i t.h.ể tượn tờ không mục đích trong phân xưởng. Cậu ta vừa đi, thịt trên người vừa rớt
xuống, trong thê thảm không nỡ nhìn. Hàn Hướng Nhu thấy hồn phách của cậu ta vẫn còn ở
trong người, bèn ném ra một lá bùa Dẫn Hồn để kéo hồn phách ra. Hồn phách của Vương Uy
ngơ ngơ ngác ngác rời khỏi thân thể, hai mắt đò đẫn nhìn chằm chằm phía trước bay tới. Cô kéo
cậu ta tại độ một ít âm khí, cho đến khi thấy hai mắt cậu ta sáng suốt trở lại mới buông tay ra,
hỏi: “Tên cậu tà gì?
“Tôi tên là Vương Uy.” Cậu ta cúi đầu liếc nhìn chân mình lơ lửng trên mặt đất, mặt mày lộ ra
vẻ kinh hãi: “Tôi đã c.h.ế.t rồi ư?”
Hàn Hướng Nhu nhìn cậu ta với vẻ thông cảm: “Cậu hẳn là bị mắc vào trong máy móc xoắn lại
mà chết, cậu ra khỏi máy móc như thế nào?”
Vương Uy từ từ khôi phục trí nhớ, cậu ta nhớ tới chuyện khi mình còn sống, hồn phách cũng sợ
đến nỗi trong suốt đi chút ít: “Thi thể trong máy móc kéo tôi vào, sau khi vào rồi lại chê bên
trong quá chật nên mới mở máy ném tôi ra ngoài.”
Hàn Hướng Nhu bật cười: “Uầy, không ngờ bọn chúng còn thật sự theo đuổi chất lượng.” Vương
Uy im lặng chốc lát, nhìn cô với vẻ một lời khó nói hết, không biết nên nói gì cho phải.
Cô thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cậu ta, quan tâm chuyển chủ đề: “Các cậu cùng chơi nhà ma với
mấy người? Có nhìn thấy bốn cô gái trẻ tuổi, tuổi khoảng 20, là sinh viên đại học năm nhất
không?”
Vương Uy cẩn thận nhớ lại rồi trả lời: “Tôi nhớ bọn họ, trong đó có một người hình như tên là
Ngải Thi Thi.”
Hàn Hướng Nhu gật gật đầu: “Người nhà của bọn họ mời tôi đến cứu bọn họ, cậu tìm bọn họ
giúp tôi, tôi sẽ đưa cậu đi đầu thai sau khi những chuyện này kết thúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-141.html.]
Nét mặt của Vương Uy có chút đau khổ: “Có phải tôi đã hết cứu rồi hay không? Đời này của tôi
cứ như vậy chấm hết sao? Chị cho rằng thật sự không thể cấp cứu được nữa ư?”Tầm mắt cô nhìn
thi thể dưới mặt đất, bởi vì hồn phách đã rời đi, t.h.i t.h.ể đã biến lại bộ dạng sau khi chết, trong
chẳng khác nào một đống thịt vụn cả. Hàn Hướng Nhu hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn cậu ta:
“Cái này thật sự không cấp cứu được nữa!”Vương Uy bay lơ lửng đến bên cạnh cô, bày ra vẻ
mặt buồn bã: “Tôi giúp chị tìm người, đợi đến khi tìm được bọn họ rồi, tôi muốn xin chị nhắn
TBC
nhủ cho cha mẹ tôi, có lẽ bọn họ vẫn chưa biết tôi đã chết.”Hàn Hướng Nhu thấy cậu ta đồng ý
rồi, vội vàng đưa tay điểm một giọt m.á.u ở đầu ngón tay mình lên trán cậu ta: “Nếu như cậu tìm
ra bọn họ, chỉ cần gọi tôi trong đầu là được.”
Vương Uy lơ lửng bên cạnh cô mấy mét, sợ sệt nhìn cô: “Nếu tôi gặp phải những t.h.i t.h.ể biết
động đậy kia thì phải làm sao?”Hàn Hướng Nhu cạn lời nhìn cậu ta: “Cậu đã c.h.ế.t rồi còn sợ bọn
chúng hả?”Cậu ta thở dài một hơi, vẻ mặt hết sức tang thương: “Chủ yếu là do tôi c.h.ế.t quá thảm,
bọn chúng cũng biến thành bóng ma tâm lý của tôi, ngay cả thành ma rồi tôi cũng sợ bọn
chúng.”Cô nhớ đến kiểu c.h.ế.t của cậu ta, hết sức thông cảm cho con ma trẻ tuổi này, giọng điệu
cũng hòa hoãn hơn: “Vừa rồi tôi đã đốt ít nhất 700 đến 800 t.h.i t.h.ể ở trong sân nhà máy rồi, đám
nhảy nhót mạnh hơn gần như cũng bị đốt thành tro rồi.
Nếu như cậu gặp phải t.h.i t.h.ể lọt lưới cũng không cần lo lắng, chúng nó hầu như không có năng
lực suy nghĩ, toàn hành động dựa vào bản năng. Chuyện quan trọng nhất là chúng nó không có
hứng thú với hồn phách. Có điều tôi vào đây lâu như vậy rồi vẫn chưa nhìn thấy hồn ma nào, sợ
rằng trong nhà máy có ác quỷ cắn nuốt hồn ma ẩn náu. Nếu cậu nhận thấy nguy hiểm thì nhớ
phải trốn đi, tôi sẽ đi cứu cậu. Nếu cậu bị ác quỷ cắn nuốt, vậy thì thật sự khỏi cần nghĩ đến việc
đầu thai nữa.”
Vương Uy gật gật đầu: “Vậy được rồi, tôi đi xung quanh tìm xem. Tôi vừa mới vào nhà ma đã
chết rồi, còn không biết đằng sau như thế nào, cũng không biết có kích thích không nhỉ?”Hàn
Hướng Nhu nhìn cậu ta, cười ha hả: “Tôi thấy trải nghiệm của cậu rất kích thích đó.”Vương Uy
xấu hổ chui ra khỏi cửa sổ, Hàn Hướng Nhu đẩy cửa ra đi xuyên qua hành lang dài đến nhà hát
cũ nát. Trên sân khấu dường như đang biểu diễn tiểu phẩm gì đó, mấy t.h.i t.h.ể làm động tác rất
cường điệu, chỉ là bọn chúng không phát ra âm thanh nào. “Khán giả” bên dưới tập trung tinh
thần thưởng thức tiết mục, mỗi “người” đều xem đến hăng say.