Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:17:29
Lượt xem: 63
Chương 129:
Hàn Thịnh Vĩ đồng ý, Lý Nguyệt Nhi quay người đi vào phòng bếp cho thêm hai đống cỏ vào bếp lò nhóm lửa, cô ta đun nước trong ấm nóng tên thì nhấc xuống, đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: “Anh tắm qua đi, sau khi tắm xong thì thổi tắt ” đèn. Trong nhà Lý Nguyệt Nhi không bật đèn, chỉ châm một ngọn đèn đầnu, Hàn Thịnh Vĩ dùng nước nóng rửa mặt, kéo một tấm vải từ bên trên ống quần của mình xuống, nhúng vào nước sạch chà xát gậy thiêu hỏa. Sau khi hết than đen, toàn thân gậy thiêu hỏa vẫn có màu đen, nhưng mà nhìn nó đã trơn táng hơn trước đó rất nhiều, sờ tới sờ tui cũng mát tạnh rất dễ chịu. Hàn Thịnh Vĩ quay đầu nhìn thoáng qua nhà chính, thấy không có người đi ra, lúc này mới cẩn thận từng l¡ từng tí móc ra mấy lá bùa trừ tà, xé băng dính ở phía sau dán tên thân gậy.
Không biết có phải trùng hợp không, vậy mà độ rộng của lá bùa vừa lúc có thể vây quanh một vòng cây gậy, Hàn Thịnh Vĩ cẩn thận dán hai mép lá bùa vào một chỗ, nắm tay áp chặt lá bùa một hồi mới thở phào nhẹ nhõm. Hàn Thịnh Vĩ vung vẩy cây gậy trong tay, trong lòng cảm thấy an tâm hơn nhiều. Nếu gặp phải chuyện gì, anh không cần tự thân đi vật lộn, đến lúc đó chỉ cần vung mạnh cây gậy là xong .
Anh cầm ngọn đèn dầu đi về phía phòng ở bên phải, phía sát tường là giường đất, phía khác là cửa sổ, trên cửa sổ không có rèm cửa. Sát cửa sổ đặt một chiếc bàn và một chiếc ghế, ngoài ra thì không có gì hết.
Hàn Thịnh Vĩ đặt ngọn đèn dầu lên mặt bàn, đi tới trước giường lật chăn đệm lên kiểm tra, nhìn rất sạch sẽ, cũng không có mùi hương khác thường. Hàn Thịnh Vĩ không có ý định cởi quần áo đi ngủ, nói không chừng không ngủ được bao lâu đã phải chạy thoát thân, nhưng thời tiết này không đắp chăn thì không được, Hàn Thịnh Vĩ nghĩ một lát rồi dứt khoát lật chăn mền lên, chuẩn bị đắp mặt khác của chăn. Sau khi thổi tắt ngọn đèn dầu Hàn Thịnh Vĩ ngồi lên giường, đặt giày ở chỗ chân có thể chạm tới, lúc này anh mới cầm theo cây gậy lên giường. Hàn Thịnh Vĩ bị giày vò nửa đêm, sau khi nằm trên giường cảm thấy rất mỏi mệt, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Bên ngoài đêm im ắng, không biết qua bao lâu, một bóng đen xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trong phòng. Trong phòng đen sì, không biết bóng đen có nhìn thấy gì không. Qua tầm mười phút, bóng đen rời khỏi cửa sổ, biến mất trong màn đêm. Hàn Thịnh Vĩ mơ màng trở mình, một bàn tay kéo chăn đến trên bờ vai, một cái tay khác nắm thật chặt cây gậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-129.html.]
Tiếng chim hót ríu rít truyền đến, Hàn Thịnh Vĩ mơ màng mở to mắt mới phát hiện sắc trời đã sáng rồi. Một đêm bởi vì quá mệt nhọc, Hàn Thịnh Vĩ ngủ rất say, buổi sáng anh cảm thấy cả người dồi dào sức lực.
Anh gấp chăn để gọn một bên trên giường, Hàn Thịnh Vĩ cầm theo cây gậy xỏ giày xuống giường đi ra khỏi phòng. Lý Nguyệt Nhi đang bận rộn trong phòng bếp, thấy Hàn Thịnh Vĩ thì không kịp chào hỏi, ánh mắt của cô ta dừng lại trên cây gậy trong tay anh.
TBC
Hàn Thịnh Vĩ cúi đầu nhìn cây gậy sắt bị mình dán lòe loẹt, cười ha ha hai tiếng: “Có phải đẹp hơn nhiều không? Cũng không cần lo lắng bị cọ bẩn người.” Lý Nguyệt Nhi cạn lời nhìn anh, cô ta không trả lời anh, quay đầu tiếp tục làm việc của mình.
“Lý Nhi, cháu có thấy Đào Nhi nhà bác không?” Một người phụ nữ bốn năm mươi tuổi đẩy cửa ra đi vào, sau khi nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ còn ui một tiếng: “Lý Nhi, cháu tìm ở đâu ra thằng nhóc trẻ tuổi thế này, cháu cũng trưởng thành rồi không cần dùng đến, không bằng nhường cho Đào Nhi nhà bác.”Mặt Lý Nguyệt Nhi không đổi nhìn bà ta: “Sáng nay Xuân Đào không đến nhà cháu.”“Không phải sáng nay, tối hôm qua đã không thấy tăm hơi.” Trên mặt người phụ nữ có vài phần bất mãn: “Cũng không biết đi đâu thông đồng với đàn ông rồi.”
Lý Nguyệt Nhi liếc thoáng qua cây gậy của Hàn Thịnh Vĩ rồi lại nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Cháu không biết, dì Đào, quan hệ giữa cháu và Xuân Đào nhà dì không tốt, sao dì lại đến hỏi cháu?”“Cái con bé này đúng là đầu gỗ mà.” Dì Đào lườm Lý Nguyệt Nhi một cái, sau đó cười hì hì bước hai bước tới gần Hàn Thịnh Vĩ: “Chàng trai à, cậu tới từ đâu vậy?”Hàn Thịnh Vĩ vô thức giơ gậy lên chặn người trước mặt, hàm hồ trả lời: “Từ bên ngoài tới.”
Có lẽ do động tác của Hàn Thịnh Vĩ quá rõ ràng nên dì Đào cuối cùng cũng thấy được cây gậy trong tay anh. Bà ta tò mò muốn đến gần để xem kỹ hơn: “Trên gậy của cậu dán cái gì vậy? Sao nhìn chữ viết giống như gà bới thế?”Hàn Thịnh Vĩ nhấc gậy lên cho dì Đào nhìn: “Dì đoán đúng đấy, trên cây gậy này đều là phù chú trừ tà.”Bước chân mới thò ra một nửa của dì Đào chợt rụt trở về, bà ta cười ngượng ngùng: "Giới trẻ ngày nay lắm người mê tín thật đấy.”