Dị Năng Thiên Bẩm, Ta Dùng Kính Bát Quái Bắt Quỷ - Chương 127
Cập nhật lúc: 2024-11-10 16:16:37
Lượt xem: 51
Chương 127:
Sau khi hai người tách ra, Hàn Thịnh Vĩ lấy điện thoại ra, liên tục ấn vài lần vẫn không mở được màn hình. Hàn Thịnh Vĩ phiền muộn cất điện thoại đi, một tay nắm vuốt lá bùa một tay nhấc đèn lồng thận trọng đi theo đường mòn về phía tây. Cái thôn này nhìn thì không lớn , nhưng Hàn Thịnh Vĩ đi rất lâu rồi mà vẫn không thấy bia đá Lý Nguyệt Nhi nói.
Mắt thấy hai bên đường không có nhà, Hàn Thịnh Vĩ đứng trên con đường tối om không biết phải làm sao. Một cơn gió thổi qua, ngọn nến trong đèn lồng lóe tên hai lần rồi tắt hắn, Hàn Thịnh Vĩ hoàn toàn tâm vào trong cảnh tối đen.
TBC
Nếu lúc trước gặp tình huống này, anh đã sớm hoảng hốt luống cuống. Cũng may trong khoảng thời gian trước anh về nhà để tu sửa nhà thờ tổ, ban đêm đi theo ông nội bắt Sơn Quỷ, mặc dù trong lòng anh rất lo lắng chuyện này, nhưng không cảm thấy quá sợ hãi. Hàn Thịnh Vĩ sờ đống lá bùa nhét trong túi quần, trong lòng thấy an tâm hơn nhiều. Không thể tiếp tục tiến lên phía trước, phía trước đen xì không thấy một tia sáng, dù thế nào cũng cảm thấy quá âm u. Bây giờ cách duy nhất là nhanh chóng quay tại thôn, ở nhờ nhà Lý Nguyệt Nhi một đêm, mặc dù trong thôn chưa chắc đã an toàn, nhưng nơi có người sẽ khiến lòng người cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Hàn Thịnh Vĩ quay đầu trở về, đi được khoảng mấy phút anh chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ truyền tới từ phía sau lưng. Tim Hàn Thịnh Vĩ nảy lên, ánh mắt lướt sang phía bên cạnh. Chỉ tiếc hôm nay là ngày mùng một tháng mười, chỉ có một vầng trăng non, ánh sánh yếu ớt không kịp chiếu xuống mặt đất đã bị bóng tối nuốt chửng. Hàn Thịnh Vĩ liếc mắt nhìn một hồi lâu, ngoại trừ một vùng tăm tối anh không nhìn thấy gì hết.
Dường như nó phát hiện ra sự sợ hãi của anh, tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng lớn, khoảng cách càng ngày càng gần. Hàn Thịnh Vĩ bước nhanh hai bước, nghe thấy âm thanh kia sắp đuổi kịp mình bỗng nhiên xoay người dán lá bùa trừ tà trong tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/di-nang-thien-bam-ta-dung-kinh-bat-quai-bat-quy/chuong-127.html.]
“Ầm” một tiếng, ánh sáng màu trắng bị bóng đêm bao bọc, chỉ thấy bên trong ánh sáng truyền đến một tiếng hét thảm, bóng đen nhanh chóng tiêu tán. Hàn Thịnh Vĩ nắm lá bùa đang nóng lên trong tay, mắt anh nhìn con đường đen ngòm và cành lá đang chập chờn hai bên, anh hít sâu một hơi tiếp tục đi về phía ngôi làng. Đi được khoảng ba bốn phút, Hàn Thịnh Vĩ không thể không dừng bước một lần nữa. Lần này sau lưng không có tiếng bước chân, nhưng có một người phụ nữ mặc váy đỏ đang chải tóc ngồi ở giữa đường nhỏ, bên cạnh cô ta còn đặt một chiếc đèn lồng đỏ.
Hàn Thịnh Vĩ gãi đầu, nhìn chung quanh một lần không thấy đường nào có thể vòng qua, anh ấy chỉ đành mượn ánh sáng từ đèn lồng móc ra một lá bùa trong túi, sau khi chuẩn bị tâm lý sẽ nhìn thấy mặt quỷ, anh ấy nâng lá bùa về phía trước: “Chị gái, cô cản đường rồi, cô có thể nhường đường cho tôi được không?”
“Không được, anh muốn đi qua thì phải giao tiền!” Nữ quỷ không quay đầu lại, nhưng lời nói rất dứt khoát lưu loát.
Trong túi Hàn Thịnh Vĩ có điện thoại có bùa nhưng không có tiền, anh ấy dừng ở khoảng cách cách vị trí của người phụ nữ hai, ba mét bắt đầu cò kè mặc cả: “Tôi không mang tiền, điện thoại đã hết pin, cô chờ người nhà của tôi đến đưa thêm được không?”
“Không được.” Người phụ nữ một lúc lại chải tóc, động tác nhìn rất nhu hòa: “Làm sao tôi biết anh có lừa tôi hay không.”
Hàn Thịnh Vĩ siết chặt lá bùa trong tay mình, giọng nói có hơi lơ mơ: “Nhưng tôi không có tiền, cô muốn thế nào?”Bàn tay đang chải tóc của người phụ nữ dừng lại, bỗng nhiên cô ta nở nụ cười mê hoặc: “Không có tiền thì lấy thân báo đáp? Tôi vẫn chưa gả cho người khác đâu!” Cô ta thả cây lược gỗ trong tay xuống từ từ đứng lên.Hàn Thịnh Vĩ nhìn người phụ nữ chậm rãi xoay người lại, hồi hộp nuốt nước miếng, không tự chủ được lùi về sau một bước. Rốt cục người phụ nữ kia hoàn toàn quay người lại, Hàn Thịnh Vĩ thở dài một hơi đồng thời lại có chút lo lắng, mặc dù kiểu tóc của người phụ nữ này không giống tưởng tượng của anh ấy lắm, nhưng mặt và phần cổ mọc ra một phần vỏ cây rất đáng sợ.
Phần vỏ cây dưới khuôn mặt có một vết rách nằm ngang: “Anh làm người đàn ông của tôi thấy sao hả?”“Tôi không ăn cô được!” Hàn Thịnh Vĩ nhìn thấy dáng vẻ của người phụ nữ ngược lại không thấy sợ, anh ấy tiến lên mấy bước đưa lá bùa trừ tà trong tay hung hăng dán lên người phụ nữ. Người phụ nữ phát ra tiếng kêu đau đớn, hai tay biến thành nhánh cây quấn Hàn Thịnh Vĩ lại.“Mẹ nó, thì ra là yêu cây!” Hàn Thịnh Vĩ đau đớn vì bị yêu cây quăng qua quăng lại, trong lúc bối rối anh lại lấy một lá bùa trong túi ra áp lên nhánh cây quấn trước n.g.ự.c mình. Lá bùa không có bất kỳ phản ứng nào, nhánh cây cũng không có vết thương bị tấn công, Hàn Thịnh Vĩ cầm lên xem xét, lại lấy ra một lá bùa Kích Lôi.